Đỉnh Lưu Đang Hoạt Động

Chương 32:

Chương trước

Chương sau

“Nói không được cử động, và Bách Cẩm Ngôn thật sự không hề nhúc nhích mới là điều đáng ngạc nhiên nhất.”

 

“Anh cứ nuông chiều cậu ấy đi!”

 

 

Sau khi đặt vòng hoa lên, cậu cảm thấy nó khá đẹp.

 

Nhưng có lẽ do vòng hoa chưa được quấn chặt, vừa buông tay ra, những cành mềm lập tức lỏng ra, hoa không rơi hẳn nhưng các cánh hoa bắt đầu rơi xuống.

 

Trong lúc va chạm, những cánh hoa không chắc chắn cũng rơi xuống theo.

 

Trong chốc lát, hoa rơi đầy trên mặt đất.

 

Một vài cánh hoa rơi ngay trên cổ áo của Bách Cẩm Ngôn.

 

Biến cố xảy ra quá nhanh, khiến Kiều Hoài Dao chưa kịp phản ứng.

 

Cậu khẽ chớp mắt, nhìn Bách Cẩm Ngôn đầy những cánh hoa, cố nén cười, cậu với tay lấy một cánh hoa hồng trên cổ áo anh, và cười nói: “Thật ra, cũng… khá là… đẹp mà.”

 

Bách Cẩm Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không vội vàng gỡ những bông hoa xuống, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Kiều Hoài Dao.

 

Chỉ cần một ánh mắt đó, đủ khiến Kiều Hoài Dao rùng mình, từ nhỏ đến giờ cậu không biết đã bị ánh mắt này hù dọa bao nhiêu lần, lập tức quay người định chạy.

 

Nhưng chưa kịp bước nửa bước, eo cậu đã bị siết chặt.

 

Bách Cẩm Ngôn vòng tay quanh eo cậu, nhẹ nhàng nhấc cậu lên.

 

“A—”

 

 

Cơ thể bất ngờ bị nhấc bổng khiến Kiều Hoài Dao giật mình. Khi chân cậu chạm đất lại, cậu đã bị kéo về phía trước, lọt thỏm giữa bàn và Bách Cẩm Ngôn.

 

Hoa rơi tứ tung dưới đất, không khí đầy ắp hương hoa.

 

Nụ cười trên mặt Kiều Hoài Dao vẫn chưa tắt, vừa chạm đất, cậu lập tức muốn lùi lại, nhưng lại va phải bàn, khiến cậu hơi ngả người về sau, cậu lắp bắp nói: “Đợi, đợi đã… haha, anh đừng…”

 

Giọng cậu bị ngắt quãng bởi tiếng cười, không thể nói hết câu.

 

Thấy cậu cười vui vẻ, ánh mắt Bách Cẩm Ngôn thoáng trầm xuống, anh bất ngờ rút ra một bông hồng từ bình hoa và cúi người lại gần.

 

Kiều Hoài Dao mở to mắt, hơi thở khựng lại, nụ cười trên môi cứng đờ, tim như ngừng đập trong khoảnh khắc.

 

Trong đôi mắt cậu, phản chiếu hình ảnh của Bách Cẩm Ngôn, ngón tay không tự chủ mà co lại, thân người không ngừng dựa vào sau.

 

Bách Cẩm Ngôn chống hai tay lên hai bên cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Kiều Hoài Dao thậm chí không dám thở mạnh.

 

Chết tiệt.

 

Quá gần rồi.

 

Dù mùi hoa phức tạp như vậy, Kiều Hoài Dao vẫn có thể dễ dàng phân biệt mùi hương nam tính nhẹ nhàng của Bách Cẩm Ngôn.

 

Khoảng cách quá gần làm cho mặt Kiều Hoài Dao đỏ bừng, không rõ là do cười quá nhiều lúc nãy hay vì lý do khác…

 

Ánh mắt của Bách Cẩm Ngôn khẽ hạ xuống, ánh nhìn chầm chậm lướt qua khuôn mặt của Kiều Hoài Dao, anh cố che giấu cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt, nhẹ nhàng uốn cong cành hồng rồi kẹp nó lên tai cậu.

 

Hành động cúi người khiến những cánh hoa trên người Bách Cẩm Ngôn rơi xuống hết, anh nhặt một cánh hoa trên người Kiều Hoài Dao lên, rồi vỗ nhẹ vào eo cậu: “Ngồi xuống đi, ngoan ngoãn một chút.”

 

Chỉ với một chiếc vòng hoa, cậu đã khiến bản thân đỏ mặt, Kiều Hoài Dao đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi yên trên ghế, lặng lẽ nhìn Bách Cẩm Ngôn bó hoa.

 

Bình luận:

 

“???”

 

“Tôi thật sự—?!”

 

“Chết tiệt, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều gì đó nóng bỏng hơn, thế mà anh lại chỉ cho tôi xem cảnh này?!”

 

“Các cậu làm gì đấy?! Hãy mạnh mẽ lên và cho tôi điều gì đó kịch tính hơn đi!”

 

“Tôi sắp xỉu mất rồi mà không làm gì được!”

 

“Mọi người đều là người lớn, đừng gò bó như vậy chứ!”

 

“Trong tình huống và bầu không khí như thế này, và cậu ta chỉ làm một bông hồng thôi sao? Hừ… Bách Cẩm Ngôn đúng là đáng nể.”

 

“Thật sự thất vọng, nếu anh không làm được thì để tôi làm cho!”

 

“Chậc, vừa bước vào đã bị vướng vào mớ bòng bong của các bạn trẻ.”

 

 

Kiều Hoài Dao ngồi yên lặng, mặt đỏ dần trở lại bình thường, cậu nhìn quanh khắp nơi để tránh ánh mắt của Bách Cẩm Ngôn, vô tình liếc thấy bình luận.

 

Mặt cậu lại đỏ bừng lên ngay lập tức.

 

Mấy cái này là sao chứ?

 

Cậu khẽ ho một tiếng, ngồi thẳng người, lặng lẽ úp điện thoại xuống.

 

Ngồi ở đây, cậu cảm thấy không thể bình tĩnh lại được.

 

Những cánh hoa vỡ vụn trên quần áo để lại dấu vết khó giặt sạch.

 

Kiều Hoài Dao nhìn cánh hoa hồng trên vạt áo, đứng dậy nói: “Anh à, em đi thay đồ.”

 

 

Bó hoa của mỗi gia đình sẽ được đăng tải lên Weibo vào lúc 9 giờ tối.

 

Ngoài những bức ảnh chụp bó hoa mà họ đã gửi, Kiều Hoài Dao còn phát hiện trong nhóm của mình xuất hiện một bức ảnh Bách Cẩm Ngôn đội vòng hoa.

 

Hết Chương 32:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page