Đỉnh Lưu Đang Hoạt Động

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Sau khi mặc xong, Kiều Hoài Dao liền đi tìm Bách Cẩm Ngôn, tiện thể lấy vài quả bóng bay.

 

Khi cậu đi, phát hiện rằng mình chỉ có thể ngẩng đầu lên để nhìn thẳng, không thể nhìn thấy gì dưới chân, đầu linh vật quá to, hoàn toàn che khuất phía trước.

 

Đi được vài bước, không cẩn thận đá phải cái gì đó, Kiều Hoài Dao dừng lại, di chuyển sang một bên.

 

Cậu chưa đi được, Bách Cẩm Ngôn đã lấy bóng bay và đi ra, cậu vội vẫy tay: “Anh!”

 

Bách Cẩm Ngôn: “…”

 

Anh cau mày: “Sao em không đi vào quán cà phê?”

 

Kiều Hoài Dao cười nói: “Một người phát bóng bay buồn lắm, chúng ta cùng nhau làm.”

 

Nhân viên thấy vậy: “Hai người cùng làm sao? Vậy tôi sẽ đưa thêm 50 đồng nữa.”

 

“Cảm ơn.” Kiều Hoài Dao nhận phong bì và xếp nó cùng với phong bì trước đó.

 

“Không có gì.” Nhân viên chỉ vào chiếc xe đẩy bên cạnh: “Trong này có đủ bóng bay, nếu không đủ thì quay lại tìm tôi bổ sung.”

 

“Được.”

 

Nhân viên cũng có công việc chính của mình, vừa kiêm nhiệm giao nhiệm vụ, không thể rời khỏi khu vực làm việc này.

 

Sau khi giao việc xong, anh ta quay lại vị trí của mình.

 

Kiều Hoài Dao tiến lên vài bước, đứng song song với Bách Cẩm Ngôn: “Đi nào, chúng ta đi phát bóng bay.”

 

Bách Cẩm Ngôn thấy cậu không chịu đi nghỉ ngơi, đành bất đắc dĩ nói: “Cảm thấy khó chịu thì tháo ra ngay.”

 

Linh vật mèo cam gật đầu trước mặt anh, trông thật ngoan ngoãn.

 

Kiều Hoài Dao muốn giúp đẩy xe, nhưng không thể tìm thấy tay cầm ở đâu, từ góc nhìn của cậu, ngay cả xe đẩy cũng chỉ thấy được một nửa.

 

Vì sợ vô tình va vào xe đẩy, Kiều Hoài Dao đi chậm hơn một chút, cố gắng giữ tầm nhìn trong phạm vi có thể nhìn thấy tay cầm của xe.

 

Bách Cẩm Ngôn nhận thấy có điều gì đó không ổn, hỏi: “Không nhìn thấy phía trước à?”

 

“Ừm… cũng tạm được.” Kiều Hoài Dao chỉ vào đầu linh vật của mình: “Phần này cao quá, nhưng phía trước em vẫn nhìn thấy được.”

 

Bách Cẩm Ngôn nói: “Đưa tay ra.”

 

Mặc dù không biết anh định làm gì, nhưng Kiều Hoài Dao vẫn theo phản xạ đưa tay ra, rồi cảm thấy trong tay mình có thứ gì đó mềm mại.

 

Cảm giác từ lòng bàn tay không rõ ràng lắm do đang đeo găng tay của bộ linh vật.

 

“Bám chặt vào, đi theo anh.”

 

Kiều Hoài Dao sững lại một chút, nhìn người đang đẩy xe phía trước, dường như đã nhận ra mình đang cầm cái gì.

 

Người quay phim mang theo thiết bị quay từ khoảng cách nhất định, quay từ phía bên.

 

Khán giả trong phòng livestream, đều trố mắt nhìn cảnh tượng Bách Cẩm Ngôn trong bộ đồ hóa trang thành con sói đi trước đẩy xe, còn đuôi của anh thì bị Kiều Hoài Dao, trong bộ đồ hóa trang thành mèo cam, cầm trong tay.

 

“Trời ơi! Dễ thương quá!”

 

“Chậc chậc chậc, không ngờ Bách Cẩm Ngôn lại có thể đáng yêu như thế này.”

 

“Chỉ là nhìn không rõ phía trước một chút thôi mà? Cần phải kỹ lưỡng đến vậy sao? Hai người đều là người lớn cả rồi, anh có sợ cậu ấy vấp ngã trên mặt đất phẳng không?”

 

“Haha, ai lo lắng tôi không nói, nhưng chắc mọi người đều thấy rõ.”

 

“Fan lâu năm của Bách Cẩm Ngôn đây, nhìn cảnh này mà ghen tị đến rớt nước mắt, tôi cũng muốn nắm đuôi của anh Bách!”

 

“Tỉnh lại đi, đã là fan mười năm mà không biết tính cách của Bách Cẩm Ngôn sao? Còn nắm đuôi? Cẩn thận kẻo anh ấy cho một cái tát đấy.”

 

 

Bách Cẩm Ngôn đi không quá nhanh, dường như đang nhường bước cho Kiều Hoài Dao.

 

Trong sảnh khu vui chơi trẻ em không có nhiều người, có lẽ chưa đến giờ cao điểm, chỉ có lác đác vài người dẫn con đi chơi.

 

Trẻ con thấy có bóng bay liền chạy tới, vừa bước vào sảnh, Kiều Hoài Dao đã tặng được hai quả bóng bay.

 

Trong sảnh có một hàng rào, là nơi dành riêng cho nhân viên đứng, vì bộ đồ hóa trang khá cồng kềnh, chỉ cần sơ ý là có thể va đầu vào đâu đó, mà trẻ con lại rất năng động, nếu họ đứng ngoài và bị trẻ con đâm vào thì rất phiền phức.

 

Khi bước vào hàng rào, đặt xe xuống, và cài chốt chống trượt, Bách Cẩm Ngôn tháo bóng bay bên trái xe ra và buộc sang bên kia.

 

Kiều Hoài Dao tay cầm đầu linh vật, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

 

Bóng bay đều đã được buộc sẵn, tháo ra tháo vào rất phiền phức.

 

Bách Cẩm Ngôn dọn chỗ trống bên cạnh xe và vỗ nhẹ: “Qua đây.”

 

“Hửm?” Kiều Hoài Dao nghĩ Bách Cẩm Ngôn cần giúp đỡ nên đến tháo một quả bóng bay: “Như vậy à?”

 

Bách Cẩm Ngôn giữ tay cậu và nói: “Lùi lại một chút.”

 

Kiều Hoài Dao nghe vậy lùi nửa bước, rồi chân cậu chạm vào bánh xe.

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page