Dịch Vụ Tang Lễ Tiểu Vương

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nói ra thì, tôi chưa từng liên lạc được với anh ta vào ban ngày.

 

Anh ta nói phòng thí nghiệm rất bận, gần đây đang thực tập với giáo sư, chỉ có buổi tối mới có thể ra ngoài gặp tôi.

 

Tôi cũng tin điều đó.

 

Kết quả là Khánh Ngư vừa ngáp vừa nói:

 

“Đừng gọi nữa, ban ngày anh ta sẽ không xuất hiện đâu, ma không giống con người, ma nghỉ ngơi vào ban ngày, chỉ ban đêm mới đi lại.”

 

“Nhưng cậu yên tâm, đã nhắm vào cậu rồi thì nhất định sẽ có người giúp anh ta đưa cậu đi xem nhà.”

 

Quả nhiên, lời của Khánh Ngư vừa dứt.

 

Điện thoại của tôi vang lên, bên kia là giọng một người phụ nữ trung niên.

 

“Chào cháu, là Tiểu Vương đúng không? Bác là mẹ của Trần Tức, hôm nay nó có việc, không thể đến đón cháu được, cháu cho bác địa chỉ, bác và cha nó sẽ đến đón cháu.”

 

Tôi nhìn sang Khánh Ngư, rồi đưa địa chỉ cho đối phương.

 

Giờ thì tôi tin lời của Khánh Ngư một trăm phần trăm.

 

Chẳng mấy chốc cha mẹ Trần Tức đã đến.

 

Họ rất trẻ, rất năng động, khi thấy tôi, họ vui mừng bước tới, nắm lấy tay tôi.

 

“Cháu là Tiểu Vương phải không? Quả nhiên rất xinh xắn, trước đây Trần Tức hay nhắc đến cháu, đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, bác rất hài lòng, đi nào, chúng ta đi xem nhà trước.”

 

Nói ra cũng kỳ lạ, cặp vợ chồng này chưa từng gặp tôi.

 

Còn tôi và Khánh Ngư đứng cạnh nhau, tuổi tác ngang ngửa.

 

Vậy mà vừa tới đã nắm lấy tay tôi.

 

Lúc này, Khánh Ngư đột nhiên mỉm cười, đẩy tay người phụ nữ ra.

 

“Bác ơi, bác nhận nhầm người rồi, cháu mới là Vương Thanh Thanh, chắc Trần Tức đã cho bác xem ảnh của cháu rồi chứ?”

 

Lúc này người phụ nữ mới nhìn về phía Khánh Ngư.

 

Tôi đơ người ra, không biết cô ấy đang giở trò gì.

 

Phải nói rằng hôm nay cô ấy cố tình mặc giống hệt tôi, thậm chí còn khiến tôi thấy ngoại hình hai người không khác nhau là mấy.

 

Rõ ràng là cô ấy có nét đẹp rực rỡ, trong khi tôi thì nhạt nhòa hơn.

 

Không biết từ lúc nào, trên tay cô ấy cũng xuất hiện một sợi dây đỏ giống y hệt của tôi.

 

Cha mẹ Trần Tức không hề nghi ngờ.

 

Biết chúng tôi đi cùng nhau, họ do dự một chút rồi niềm nở mời chúng tôi đi cùng.

 

Xe chạy nửa giờ đồng hồ, nhìn ra thì đã sắp ra khỏi thành phố.

 

Cuối cùng cũng đến nơi.

 

Chúng tôi xuống xe, nhìn thấy đây là một khu biệt thự.

 

Mẹ của Trần Tức giải thích:

 

“Chúng tôi suy đi tính lại, căn hộ lớn là sính lễ tặng cháu, còn biệt thự này sẽ là nhà cưới của hai đứa, thế nào?”

 

Nếu không nhắc đến việc Trần Tức có phải người hay không, thì cha mẹ anh ta thật sự rất tốt.

 

Kết quả là Khánh Ngư vừa xuống xe nhìn biệt thự thì cười nhạt không ngừng.

 

“Thật thú vị, cái này mà cũng mang ra tặng được sao?”

 

Cha mẹ Trần Tức liền lúng túng đứng yên tại chỗ.

 

“Thanh Thanh, cháu nói vậy là ý gì?”

 

“Không có gì, chúng ta vào nhà xem thử đi.”

 

Bên trong biệt thự được trang trí rất sang trọng, nhưng không hiểu sao lại toát lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

 

Nội thất bên trong mang đậm phong cách của thập niên trước, và tôi cứ có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

 

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Khánh Ngư đã ghé sát tai tôi nói:

 

“Có thấy quen không? Nhìn đi, kiểu nhà này, những món đồ nội thất này, có giống mấy biệt thự bằng giấy bán trong cửa hàng của chúng ta không?”

 

Tôi rùng mình, hít sâu một hơi lạnh.

 

Nói cũng đúng, quả thật là giống y như đúc.

 

Chẳng trách tôi lại cảm thấy kỳ quái đến vậy.

 

Chẳng lẽ chúng tôi đang ở trong một biệt thự bằng giấy sao?

 

Tôi quay đầu lại nhìn cha mẹ Trần Tức.

 

Họ đứng với hai tay giao nhau trước ngực, nhìn chúng tôi với nụ cười đờ đẫn.

 

Có một cảm giác kỳ lạ không nói thành lời, giống như… giống như…

 

“Giống hai người gác cổng bằng giấy đúng không?”

 

***

 

Tôi gật đầu thật mạnh, rồi kéo tay áo của Khánh Ngư, nói:

 

“Thật đáng sợ, hay là chúng ta mau chạy đi, mình không tham tiền nữa đâu, hu hu hu.”

 

Khánh Ngư vỗ nhẹ lên tay tôi.

 

“Đừng vội, chủ nhân chính còn chưa xuất hiện, cậu sợ cái gì? Cậu đã ở bên anh ta mấy ngày liền rồi, nếu muốn hại cậu thì đã làm từ lâu.”

 

“Vậy nếu anh ta chưa hại mình, có phải là vì chưa đến thời điểm không?”

 

“Cũng thông minh đấy.”

 

Khánh Ngư nhìn xung quanh.

 

Ánh mắt đầy thăm dò, rồi nhìn sang cha mẹ Trần Tức nói:

 

“Cũng được thôi, dù sao cũng chỉ có bấy nhiêu tài sản, hôn sự có thể chốt, nhưng hai người có yêu cầu gì với tôi không?”

 

Lúc này, Khánh Ngư đang giả mạo tôi.

 

Cha mẹ Trần Tức nói chuyện với cô ấy.

 

“Được, được, nếu cháu đã đồng ý hôn sự rồi thì ở quê chúng ta có một phong tục, đó là cô dâu phải ở trong phòng tân hôn ba ngày để làm ấm nhà, sau đó mới có thể sớm sinh quý tử, hạnh phúc viên mãn.”

 

“Ở đây có đầy đủ vật dụng sinh hoạt, còn có một người giúp việc chăm lo cho cháu, Trần Tức sẽ đến muộn một chút để ở cùng cháu.”

 

Dường như cha mẹ Trần Tức cũng không muốn ở lại đây lâu.

 

Họ đưa cho tôi một chiếc hộp, nói là quà gặp mặt dành cho tôi.

 

Khánh Ngư mở ra xem, bên trong là một chiếc váy ngủ màu rượu vang.

 

Lại là màu đỏ, gia đình này thích màu đỏ đến vậy sao?

 

Cha mẹ Trần Tức rời đi, cánh cửa đóng lại, căn biệt thự này càng trở nên lạnh lẽo không có chút hơi người.

 

Tôi nhìn qua cửa sổ ra ngoài, phát hiện những căn biệt thự xung quanh đều không có ánh sáng.

 

Thậm chí không thấy một bóng người nào.

 

“Khánh Ngư, hay là chúng ta cũng mau đi thôi? Chỗ này quá tà ma, chỉ có ma mới ở đây.”

 

Khánh Ngư lườm tôi.

 

“Cậu nói đúng, chỉ có ma mới ở đây, nơi này vốn không phải để cho người sống ở, khu biệt thự này tôi đã điều tra rồi, trước đây nó là một nghĩa địa, sau đó được người ta phát triển thành khu biệt thự, nhưng cậu biết tại sao không ai ở không?”

 

“Vì đây là âm trạch tự nhiên, là nơi một số người giàu dùng để đặt tro cốt, nên không hề có người sống nào ở đây cả.”

 

Âm trạch!

 

Mặt tôi tái nhợt, răng va lập cập.

 

Hóa ra căn biệt thự hứa hẹn tặng cho tôi, lại là một âm trạch, dù có là biệt thự thì tôi cũng không dám ở!

 

“Chúng ta cứ để cặp vợ chồng đó đi thế sao? Chắc chắn họ biết Trần Tức có vấn đề, không chừng cả nhà họ là đồng lõa lừa mình đấy.”

 

Tôi vuốt cằm nói.

 

Kết quả là bị Khánh Ngư lườm.

 

“So với họ, thì cậu xem thử tin tức này trước đi.”

 

Tôi cầm lấy điện thoại xem, phát hiện đó là một bản tin từ tuần trước.

 

Trong thành phố, một vụ hỏa hoạn xảy ra tại một quán karaoke, trùng hợp vào lúc một nhóm người đang tổ chức họp lớp, không ai trong số họ thoát ra được.

 

Trên bản tin còn có một bức ảnh.

 

Đúng là bức ảnh tôi đã thấy trên trang cá nhân của Trần Tức trước đó.

 

Hỏa hoạn…

 

Không một ai sống sót.

 

“Thảo nào khi tôi chạm vào Trần Tức, da của anh ta lại nóng như vậy.”

 

Tôi lẩm bẩm, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu, hóa ra Trần Tức đã chết rồi, và chết từ tuần trước!

 

“Con người thường nghĩ rằng ma quỷ thì phải lạnh lẽo, không có hơi thở, không có bóng, đó đều là suy nghĩ thông thường.”

 

“Thực ra, ma quỷ không khác gì con người, chỉ có điều chúng sống trong một không gian khác, người bình thường không thể nhìn thấy chúng.”

 

“Khi cậu thấy được chúng, điều đó có nghĩa là cậu đang gặp nguy hiểm lớn.”

 

“Vậy tại sao mình lại không biết chuyện này? Mình hoàn toàn không nghe được thông tin gì cả.”

 

Thật kỳ lạ, nếu xảy ra tai nạn lớn như vậy, lẽ ra mạng xã hội phải bàn tán xôn xao rồi mới đúng.

 

Khánh Ngư giải thích:

 

“Vì cậu đã bị chúng nhắm đến rồi, cậu biết “ma che mắt” là gì không? Nếu chúng không muốn cậu thấy gì đó, chúng sẽ dùng từ trường đặc biệt để ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu, khiến cậu nghĩ rằng ma quỷ nhất định là đáng sợ, khi thấy thì phải trốn tránh.”

 

Tôi mơ màng gật đầu.

 

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Có phải Trần Tức vì chưa hoàn thành tâm nguyện nên mới tìm đến mình, muốn kết hôn với mình không?”

 

“Chẳng phải tâm nguyện chưa hoàn thành gì đâu, nếu anh ta thực sự đã chết thì nên bị quỷ sai dẫn đi, đưa hồn đến âm phủ để sớm đầu thai, chứ không phải ám người sống.”

 

“Anh ta muốn hại người, muốn kéo cậu chết cùng, nếu không thì hôm gặp nhau, cậu đã không gặp phải chuyện hỷ sự và tang sự cùng lúc, đó gọi là “đụng sát”, người bị đụng sát sẽ mang đầy âm khí, nên cậu mới có thể thấy linh hồn anh ta.”

 

“Ở quê mình có một cách nói rằng, nếu người trẻ không qua đời do tuổi già, chết bất đắc kỳ tử thì không được chôn vào mộ tổ.”

 

“Những người như vậy sau khi chết sẽ trở thành hồn ma rất hung ác, quấy rối khiến gia đình không thể yên giấc.”

 

Trước đây, nói là còn chút tình cảm với Trần Tức.

 

Giờ thì hoàn toàn không còn gì nữa.

 

“Cậu nói đúng, anh ta đáng ra phải được siêu độ để sớm đầu thai mới phải.”

 

“Thông minh đấy, nhân lúc anh ta chưa đến, chúng ta bố trí một chút, tối nay sẽ làm một trận ‘vây bắt trong chum’.”

 

“Được!”

 

***

 

Tôi tưởng rằng “vây bắt trong chum” mà Khánh Ngư nói là sẽ làm lễ, dán đầy bùa chú vàng.

 

Chỉ chờ Trần Tức đến.

 

Kết quả là cô ấy lại lấy từ trong balô ra một chiếc điện thoại có hình dáng kỳ lạ.

 

“Alo, cho tôi một phần lẩu cay, thêm mười xiên thận nướng. Đúng, thêm ớt, cực cay, giao đến địa chỉ này.”

 

Tôi sững sờ!

 

“Cậu đang gọi đồ ăn đấy à?”

 

“Đúng vậy, cậu muốn ăn gì? Mì xào hay bún xào?”

 

“Ừ, bún đi.”

 

Cho đến 30 phút sau, chủ quán nướng trẻ mà tôi đã gặp vài ngày trước xuất hiện trước cửa biệt thự.

 

Mặt anh ta lạnh lùng, gương mặt trắng trẻo đầy vẻ u ám.

 

“Vương, Khánh, Ngư!”

 

Nghe tiếng gọi, Khánh Ngư liền chạy ra, tay đón lấy đồ ăn.

 

“Vẫn như cũ, ghi vào sổ của Vương Thanh Thanh, cuối tháng thanh toán.”

 

Bảo sao chủ quán nướng lại nói tôi ăn mười xiên thận nướng, hóa ra là cô ấy ăn! Ghi vào sổ của tôi!

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page