Trình Tịnh ra ngoài một chuyến, đặt mua số lượng lớn rau củ, thịt và trái cây.
Trong thời gian chờ hàng giao đến, cô bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Sau tận thế, ngày nào cũng phải lo chạy trốn, làm nhiệm vụ, hiếm khi được ăn một bữa cơm nóng.
Giờ còn có thời gian, tất nhiên phải chuẩn bị thật nhiều.
Trong lúc cô nấu nướng, bên ngoài lại ầm ĩ náo loạn.
“Đồ đàn bà vô dụng! Người ta còn chuyển nhượng được cửa tiệm, sao chỉ mình mày không ai thèm?”
“Tao thấy mày cố tình không chịu bán, ngày nào cũng lấy cớ ra tiệm, không biết lại lén lút hú hí với thằng nào! Tao đánh chết cái đồ không biết giữ phận này!”
“Đừng đánh nữa, em xin anh, thật sự là em ở tiệm cả ngày…”
Giọng Tiểu Mai nghẹn ngào tuyệt vọng. Không biết tới bao giờ những ngày như thế này mới kết thúc.
Trình Tịnh tiếp tục nấu cơm, xào rau, không hề có ý định bước ra ngoài.
Suy cho cùng thì một kẻ thích đánh, một kẻ cam chịu, chẳng khác gì ngầm đồng thuận.
Mỗi lần về nhà đều chuẩn bị sẵn tâm lý để bị đánh, sao lại không nghĩ tới phản kháng?
Kiếp trước, cô bị cả ngàn người bao vây, thà tự bạo cũng kéo tất cả chết chung.
Không biết qua bao lâu, tiếng đánh chửi dần lắng xuống, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào.
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên khi cô đang xào món thịt cá sốt chua ngọt.
Trình Tịnh không vội, chờ xong món ăn, chia phần cất vào không gian rồi cô mới ra mở cửa.
Trước mắt là một gã đàn ông mặt mũi dữ tợn, hắn say khướt, cầm gậy sắt chuẩn bị đập cửa.
Đôi mắt Trình Tịnh ánh lên tia máu lạnh.
Nhân lúc hắn còn sững, cô vươn tay giật phắt cây gậy khỏi tay hắn.
Hắn choáng váng, rồi lập tức gào lên:
“Con đàn bà không biết trời cao đất dày! Hôm nay tao dạy mày cách làm người!”
Trong nhà, nghe thấy tiếng quen thuộc của chồng, dù toàn thân Tiểu Mai đau đớn nhưng chị ta vẫn lết ra ngoài.
Tên đàn ông nhặt viên gạch định bổ xuống đầu Trình Tịnh. Không biết lấy đâu ra sức, Tiểu Mai lao lên, xô hắn sang một bên.
“Tiểu Tịnh, mau vào báo cảnh sát! Dù ngoài này thế nào cũng đừng ra!”
Trước gương mặt bê bết máu của Tiểu Mai, Trình Tịnh nhớ đến lời dì Điền, trong lòng cũng thoáng thừa nhận: người phụ nữ này, tận sâu trong xương cốt vẫn là người tốt.
Gã say loạng choạng ngã nhào, chật vật đứng dậy.
Thấy người xô hắn chính là vợ mình, hắn càng điên cuồng, vung gạch giáng xuống.
Tiểu Mai sợ đến nhắm chặt mắt, nhưng đau đớn không ập đến, chỉ còn tiếng gào rợn người như bị chọc tiết.
Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến người đã bị đánh nửa đời như chị ta chết lặng.
Trình Tịnh ra đòn hiểm độc, mỗi cú đá đều nhắm vào chỗ mềm, khiến gã đau thấu xương mà không để lại dấu vết.
Cô vốn là công dân gương mẫu, biết tránh bị liên lụy.
“Đồ đàn bà thối, dừng tay! Đợi tao tỉnh dậy xem, mày sẽ biết tay tao!”
Gã ôm bụng, ôm đầu, men rượu vơi đi quá nửa.
Trình Tịnh nhếch môi cười lạnh:
“Đàn ông thì đứng lên đi. Không phải định dạy tôi sao?”
Nói rồi cô lại tung thêm hai cú đá vào bụng hắn.
“Aaaa! Giết người! Cứu mạng!”
Gã lăn lộn gào thảm trên nền đất.
Trình Tịnh khinh bỉ hừ nhẹ:
“Đồ hèn, chỉ dám hung hăng trong nhà.”
Gã đau đớn, ánh mắt dần chuyển sang vợ mình đang run rẩy đứng một bên.
“Mày thấy chồng bị đánh mà không dám ra tay cứu, đồ đàn bà vô dụng! Mày mong tao chết để đi theo thằng khác chứ gì?”
“Nhớ cho kỹ, tao có chết thì cũng kéo cả mẹ con mày theo! Sống là người nhà tao, chết cũng phải là quỷ nhà tao!”
Cả người Tiểu Mai run lẩy bẩy, nghĩ đến đứa con gái nhỏ ở nhà, nước mắt chị ta tuôn trào.
Mỗi lần chồng say hay ra ngoài gặp chuyện, đều về nhà trút giận lên mẹ con chị ta.
Cuộc sống thế này chẳng thể chịu nổi nữa. Có lẽ, cái chết mới là giải thoát.
Trình Tịnh cau mày, dứt khoát hạ thêm một đòn, khiến gã ngất lịm.
Tiểu Mai nhìn chồng bất tỉnh, gục xuống bật khóc.
Chị ta biết, khi hắn tỉnh lại, sẽ là tử thần chờ đợi mẹ con mình.
“Xui xẻo.”
Trình Tịnh phun một câu, xoay người vào nhà. Tâm trạng nấu ăn coi như đã bị phá sạch.
Trong tuyệt vọng, Tiểu Mai chẳng còn chút dũng khí sống sót.
Nhìn bóng lưng Trình Tịnh, chị ta bất ngờ lao tới kéo tay.
“Buông tay.”
Chỉ một giọng nói thản nhiên truyền vào tai Tiểu Mai, lời nói lạnh buốt, đã đủ khiến chị ta run cầm cập.
“Tiểu Tịnh, chỉ có em mới cứu được mẹ con chị. Chị là dâu xa, ở đây không người thân thích. Nếu hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ giết chúng chị…”
Nói tới đây, nước mắt chị ta tuôn xối xả.
Trình Tịnh bóp trán, hất tay ra:
“Rốt cuộc chị muốn nói gì? Tôi không thích vòng vo.”
Tiểu Mai bỗng quỳ sụp xuống:
“Xin em nhận lại cửa hàng quần áo của chị. Bán rẻ cho em cũng được. Tiền trong nhà hắn quản hết, chị không mang đi được, chỉ mong đổi chút tiền dắt con bỏ trốn.”
Trình Tịnh vốn chẳng mặn mà với cửa hàng quần áo, nhưng nghĩ lại thì cũng không tệ.
Ngày mai hàng cô đặt sẽ liên tục giao đến, giữ Tiểu Mai ở đây chẳng khác nào cái loa phát thanh, dễ gây chú ý.
“Bao nhiêu?”
Nghe cô hỏi, Tiểu Mai òa khóc nức nở. Cuối cùng cũng thấy lối thoát khỏi cuộc đời địa ngục này.
“Mười vạn! Chỉ cần mười vạn thôi! Tiệm chị mở bảy tám năm, hàng tuy mẫu mã năm ngoái nhưng chất lượng tốt.”
“Trong tiệm còn ít nhất mười lăm vạn tiền hàng. Em yên tâm, chị không hề nói thách.”
Chị ta chỉ muốn bán gấp, mang con đi càng sớm càng tốt.
“Được. Sáng mai sang tên, giao tiền.”
Trình Tịnh cũng chẳng thiếu số đó. Cô đã liếc qua, đa phần là đồ thể thao, đúng gu của cô. Mua cũng không thiệt.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
9 giờ