Danh sách chương

Nghe Tiểu Tịnh nói vậy, dì Điền thở phào. Cô bé này đúng là người có lòng.

Trình Tịnh không muốn phí thời gian cãi vã với kẻ chẳng liên quan, cô chỉ liếc dì Điền một cái đầy ẩn ý:
“Không sao, cứ như trước kia là được ạ.”

Nghe thế, Tiểu Mai bên cạnh lập tức tươi tỉnh:
“Tiểu Tịnh, là chính cô nói đấy nhé. Trước kia chị Quách đâu có thu của chúng tôi một đồng nào.”

Trình Tịnh chẳng buồn đáp, không đáng phí lời với loại người chỉ chăm chăm muốn chiếm lợi.

Trong đầu cô đã định, nơi thu gom vật tư sẽ đặt tại tiệm kim khí, không cần lôi thôi thêm nữa.

Tiểu Mai nghe xong thì phủi mông bỏ đi, còn tự nhủ trong miệng:
“Đúng là đồ ngốc, thà đưa tiền cho tao còn hơn.”

Dì Điền: “…”

Bà chỉ biết cười gượng, thở dài nặng nề.

“Tiểu Tịnh, đừng để bụng. Tiểu Mai cũng khổ lắm, thường xuyên bị chồng đánh đập.”

“Trước kia cửa tiệm còn buôn bán được, cô ta đỡ bị đòn. Hai năm nay làm ăn sa sút, cô ta càng chẳng dám về nhà.”

Trong mắt Trình Tịnh lóe một tia lạnh lẽo. Cô đổi ý, mỉm cười:
“Dì Điền, cửa tiệm của dì bao nhiêu, con mua.”

Gạo, dầu, gia vị, tất cả đều là vật tư quan trọng.

Ban đầu cô định không nhận hai tiệm liền một lúc kẻo bị nghi ngờ. Nhưng nghĩ kỹ, hai tháng nữa tận thế đến, có thời gian lo lắng thì làm luôn cho xong.

Dì Điền tròn mắt, không dám tin:
“Thật sao?”

Trình Tịnh nhướn mày:
“Chỉ cần giá công bằng là con lấy ngay.”

Tiền thì tiêu mau lắm. Trong bốn trăm vạn, đã mất một trăm năm mươi, còn lại hai trăm năm mươi thôi.

Dì Điền sững người cả chục giây, rồi vội kéo Trình Tịnh về phía cửa hàng mình.

Trình Tịnh thuận theo, không phản kháng.

Tiểu Mai đang khóa cửa, thấy cảnh đó thì ánh mắt đầy vẻ hóng hớt.

Nhưng nhớ lại cái nhìn chết chóc ban nãy của Tiểu Tịnh, chị ta đành đứng im, chẳng dám bén mảng lại gần.

“Tiểu Tịnh, nhà dì còn cung cấp cho hơn chục nhà hàng, vài công trường, hằng ngày vẫn có khách gọi đặt hàng.”
“Trong cửa tiệm, ngoài hàng dưới lầu, trên tầng cũng có nhiều lắm. Để dì đưa con đi xem.”

Dì Điền vừa nói vừa nắm chặt tay Trình Tịnh, giọng lẫn run rẩy.

Trình Tịnh vừa bước vào đã sáng mắt, toàn thứ cô cần, lại tiết kiệm được bao nhiêu công sức.

“Nhìn chỗ kia đi, hai mươi thùng lớn toàn dầu ăn. Hết hạn thì đổi lô mới.”
“Bên cạnh là bao tải hương liệu: thìa là, ớt khô, tiêu, nấm hương, mộc nhĩ, hoa hiên khô… Năm ngoái nhập, yên tâm, chất lượng vẫn ổn.”
“Phía trước kia là từng thùng nước tương, rượu nấu ăn, giấm trắng, nước màu, xì dầu, tương ớt… đều là loại dùng hằng ngày, chỉ có điều quá hạn.”
“Khi ấy hãng khuyến mãi số lượng lớn, mua thì lợi nhưng không bảo hành, thế nên dì giữ lại tự dùng.”
“Yên tâm, dì sẽ không để con chịu thiệt, chỗ đó không tính tiền, nếu con muốn thì dì sẽ giúp xử lý luôn.”

“Còn dãy cuối là muối ăn. Dì nhập một ngàn kiện, hai năm nay mới bán được hai chục. Hạn dùng năm năm, còn hơn một năm nữa. Dì sẽ tính lại giá, con thấy sao?”

Trình Tịnh phấn khích đến nỗi không biết làm sao để giấu.

Muối là báu vật, sau tận thế không còn nhà máy, thứ họ ăn chỉ toàn muối thô, mặn chát đến rát cả lưỡi.

Mấy chai tương dấm hết hạn kia chẳng hề đáng ngại.

Cô từng nuốt cả lọ tương ớt mốc, uống xì dầu biến vị, cũng không chết.

“Vâng.”

Nghe câu trả lời, dì Điền nhẹ nhõm hẳn, bà đưa cô trở lại tầng một.

“Dưới này toàn hàng còn hạn. Làm ăn khó khăn nên dì nhập ít gạo với bột mì.”

Trình Tịnh rất hài lòng, ngoài mặt vẫn bình thản:
“Bao nhiêu vậy ạ?”

“Giá thật lòng, hai mươi lăm vạn. Con thấy sao?”

Ánh mắt bà vừa mong chờ vừa lo lắng.

“Được. Nhưng dì phải cho con số của mấy nhà phân phối.”

Lấy hàng rẻ nhất tất nhiên là trực tiếp từ nguồn sỉ.

Đống danh thiếp trong túi cô toàn của siêu thị và cửa tiệm nhỏ, không bằng được.

Dì Điền cười:

“Con không nói thì chị cũng cho. Đây.”

Bà mở ngăn kéo quầy thu ngân, lấy ra một hộp danh thiếp dày.

“Đủ cả. Phân phối gạo dầu, gia vị, bao bì, muối, mì gói, trứng… Lúc trước dì còn định biến tiệm này thành siêu thị mini. Ai ngờ…”

Trình Tịnh chọn ngay vài tấm: gạo dầu, gia vị, bao bì, muối, mì gói, trứng… So với mớ danh thiếp trong túi, rõ ràng là một trời một vực.

Cô khẽ gật đầu, cẩn thận đặt hộp lại:
“Sáng sớm ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ạ.”

“Được, sáng mai.”

Đôi mắt dì Điền hoe đỏ.

Tiệm này vốn là do bà và chồng cùng mở.

Chồng mất trong một vụ tai nạn xe hai năm trước, bà vẫn níu giữ không nỡ đóng cửa.

Nay có người tiếp nhận, ít ra cửa hàng còn được tiếp tục duy trì, lòng bà cũng vơi bớt nỗi trống trải.

Hết

Chương 6: Tiếp nhận tiệm gạo dầu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1
    Your comment is awaiting moderation.

    KaThy

    truyện hay lắm, up nhanh nha shop

Trả lời

You cannot copy content of this page