Danh sách chương

Chu Kiệt đứng chờ sẵn, khi Trương Thiết Trụ lao tới thì anh ta tung một cước thẳng vào ngực.

Lần này, hắn đập mạnh vào tường, nằm nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Một người đứng gần Trương Thiết Trụ, không nỡ nhìn nữa, liền nói với Chu Kiệt:
“Anh đừng đánh nữa, anh ta cũng là vì lo cho mọi người. Ai mà chẳng muốn sống.”

Người khác cũng phụ họa:
“Đúng thế, đội trưởng vốn là người tốt, luôn quan tâm đến chúng ta. Nhưng giờ anh ấy đã bị thương, biến dị rồi cũng chỉ là xác sống, một con quái vật không có tình cảm.”

“Nếu chúng ta cứ ở bên cạnh, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn.”

Trương Thiết Trụ nửa nằm dưới đất, không vội đứng lên, chỉ khoái trá nhìn, muốn xem Chu Kiệt sẽ đáp thế nào.

Chu Kiệt bị sự vô liêm sỉ của bọn chúng chọc cười lạnh, vung tay lớn tiếng:
“Được, chuyện của đội trưởng tạm gác lại. Nhưng Trương Thiết Trụ bị thương, các người đều tận mắt nhìn thấy.”

“Vậy giờ là giết hắn ngay tại chỗ, hay là mời hắn ra ngoài, để trước khi chết thì dọn dẹp cho chúng ta vài con xác sống?”

Nghe vậy, Trương Thiết Trụ giãy dụa đứng dậy, chỉ tay mắng:
“Đồ lòng dạ đen tối! Tao bị thương, mày không chút thương hại, lại còn muốn tao trước lúc chết đi dọn dẹp xác sống cho chúng mày? Mày nằm mơ đi!”

“Tao sẽ chẳng đi đâu cả. Ngay tại đây, biến thành xác sống rồi, người đầu tiên tao cắn chính là mày.”

Chu Kiệt coi lời hắn như trò cười.

Người đã từng xông qua biển xác sống, sao lại sợ hãi trước một tên dọa nạt?

Đám người đi theo Trương Thiết Trụ lúc trước, mặt cắt không còn giọt máu.

Bọn chúng nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt lao về phía cửa.

Tôn Thanh Hải chỉ ra hiệu bằng ánh mắt, không ai ra tay ngăn cản.

Chớp mắt, mấy người kia đã biến mất.

Cảnh tượng ấy khiến Trương Thiết Trụ nghiến răng ken két. Biết vậy thì vừa rồi hắn đã liều mạng cắn mỗi đứa một phát cho hả giận.

Ánh mắt căm hận của hắn dừng lại ở người đang được bao vây bảo vệ, rõ ràng cùng là kẻ bị lây nhiễm, nhưng được đối xử khác biệt một trời một vực.

Không công bằng.

Hắn gào lên giận dữ:
“Đừng hòng đuổi tao ra khỏi đây! Nói cho chúng mày biết, Tôn Thanh Hải ở được bao lâu, tao sẽ ở bấy lâu.”

Chu Kiệt cười nhạt:
“Ô hô! Mặt dày đến mức này, chắc bản thân cũng không đo nổi rồi.”

Trương Thiết Trụ chẳng buồn cãi, hắn đổi tư thế thoải mái hơn, dựa chặt vào tường, làm ra vẻ vững như bàn thạch.

Hắn thề, cho dù chết cũng phải lôi kéo bọn chúng đi theo.

Ai bảo bọn chúng thấy chết không cứu, còn ngồi nhìn hắn bị xác sống cắn, lại còn chia rẽ tình đồng đội?

Ngay cả Chu Kiệt, vốn tính khí hiền lành, giờ cũng tức đến mức hai nắm tay siết chặt, hận không thể lao lên đá thêm mấy cú.

Giọng nói nhàn nhạt của Trình Tịnh vang lên từ phía sau, làm cơn giận trong lòng Chu Kiệt tan biến tức khắc, thậm chí khóe môi còn nhếch lên một nụ cười.

“Loại người này mà chết đi, chẳng qua chỉ ít đi một tai họa. Không cần phải so đo với kẻ sắp chết. Thời gian đó, chi bằng nghĩ xem tối nay chúng ta ăn gì đi.”

Trương Thiết Trụ cố chống người ngồi dậy, toàn thân đau đớn khiến hắn không kìm được rên rỉ.

Thử mấy lần, hắn lắc lắc cái đầu choáng váng, đôi mắt đỏ ngầu như máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái vừa mở miệng.

“Con đàn bà độc ác, mày sẽ không có kết cục tốt! Tao chết thì thôi, còn mày?”

“Một thứ để mặc người ta chơi đùa, sống nhờ vào việc hạ mình lấy lòng. Mày nghĩ mày cao quý lắm sao?”

“Tao chết thì sạch sẽ, còn mày, cha mẹ mày mà thấy được cũng hận không thể bẻ cổ cho rồi!”

Chu Kiệt nhìn gương mặt dữ tợn, cái miệng toàn lời dơ bẩn ấy, lửa giận trong lòng bùng lên lần nữa, mạnh mẽ hơn cả trước.

“Bốp!”

Má phải của Trương Thiết Trụ lập tức sưng đỏ, khóe miệng chảy ra máu tươi.

 Hắn rũ người xuống, yếu ớt dựa vào góc tường, thở hổn hển, nhưng ánh nhìn độc ác vẫn chẳng suy giảm chút nào.

“Mày dám đánh tao! Đợi tao biến thành xác sống, đứa đầu tiên tao cắn chính là mày.”

Hết

Chương 25: Tự lo bỏ chạy.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1
    Your comment is awaiting moderation.

    KaThy

    truyện hay lắm, up nhanh nha shop

Trả lời

You cannot copy content of this page