Từ phía sau lưng người đàn ông thấp bé, Trình Tịnh chớp lấy khe hở, chen vào đứng cạnh mấy gã đàn ông cao lớn.
Ai bảo cô vóc dáng nhỏ chứ?
“Cô là ai?”
Người đàn ông thấp bé còn mải tập trung đối phó xác sống trước mặt, chưa kịp nhìn rõ ai vừa bất ngờ xông ra cứu mình.
Trình Tịnh bật người nhảy lên, xử gọn một con xác sống chắn đường.
Trong lòng cô thoáng nghẹn lại, chiều cao, đúng là nỗi đau cả đời của nhiều người.
Quay đầu sang nhìn, cô thấy người đàn ông thấp bé vừa tung một cú đá bay con xác sống đang lao tới, vừa vung búa sắt nện vỡ sọ một con khác.
Đòn đánh gọn gàng, hung hiểm, dứt khoát, kỹ năng như thế, dù ba năm sau tận thế cũng hiếm ai đạt được.
Khóe môi Trình Tịnh khẽ cong lên, tay vẫn vung cưa máy, cô cười nói:
“Đi ngang qua thôi.”
Biểu cảm người đàn ông thoáng khựng lại.
Trong giây lát, anh ta rùng mình, không dám nhìn sang.
Cô gái này vừa mỉm cười, vừa vung một nhát từ trên xuống, cưa nát đầu một con xác sống, nội tạng bắn tung tóe.
Đám xác sống phía sau lập tức lao tới tranh nhau nuốt chửng, cảnh tượng kinh tởm đến cực điểm.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là từ đầu tới cuối, gương mặt cô gái ấy chẳng hề dao động.
Cảnh này khiến bước chân Chu Kiệt định tiến về phía cô cũng khựng lại, rồi quả quyết vòng qua hướng khác.
Anh ta buộc phải thừa nhận, cô gái này không chỉ thân thủ tốt, mà lá gan cũng cực lớn.
Bây giờ thế giới hỗn loạn, chẳng ai bảo vệ được ai mãi mãi. Chỉ có bản thân mạnh mẽ mới là then chốt.
Gã trọc đầu nghe thấy câu hỏi của Chu Kiệt, vừa rảnh tay ngoái lại nhìn thì suýt nôn ra.
Con bé này từ đâu chui ra vậy? Ra tay độc ác đến thế.
Vương Lại Tử nhân lúc thở dốc, quay sang thì thầm với gã trọc:
“Cái cưa máy con bé kia xài không tệ, có dịp kiếm vài cái đem về.”
Gã trọc hừ lạnh:
“Vương Lại Tử, người ta làm gì cậu cũng bắt chước. Người ta là con gái, sao cậu không đi làm con gái luôn đi?”
Vương Lại Tử trừng mắt:
“Chả trách cậu đầu trọc, hóa ra miệng thối quá nên không mọc tóc được.”
“Cút, đừng lắm lời, còn sức thì lo mà chém thêm vài con.”
“Học tập người ta kìa, con gái mà chém xác sống như bổ dưa hấu vậy.”
Câu ví von này thật chuẩn xác.
Trình Tịnh cầm cưa máy, xoay người giữa bầy xác sống, máu bắn tứ tung, từng con lần lượt gục xuống.
Trong mắt người đàn ông râu quai nón, ánh lên vẻ kinh ngạc.
Ai ngờ được, một cô gái trông nhỏ bé yếu ớt, tưởng cần che chở, lại mạnh mẽ đến vậy.
Trận chiến kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ.
“Nhanh, rút khỏi đây!”
Người đàn ông râu quai nón hô lên, dẫn đầu chạy về phía một quán ăn sáng ven đường.
Mười người phía sau đồng loạt chạy theo.
Riêng Trình Tịnh không đi cùng, bởi mục tiêu của cô là thư viện ở cuối con phố này.
Ngay lúc ấy, trong nhóm kia, bỗng có một người quay lại.
Trình Tịnh vừa nhấc chân định đi về phía thư viện thì khựng lại, ngạc nhiên nhìn người dừng trước mặt mình, chính là người đàn ông thấp bé kia.
“Sao cô còn đứng đây? Mau chạy theo đi! Máu me quá nặng mùi, sẽ lôi thêm nhiều xác sống tới. Trễ chút thôi, chúng ta sẽ không thoát nổi đâu!”
Chu Kiệt vừa nói vừa nôn nóng kéo tay cô chạy.
Vừa chạy, anh vừa vội vàng giải thích:
“Đừng lo, chúng tôi không phải người xấu. Phần lớn bọn tôi đều là lính xuất ngũ.”
“Nhóc con, cô cứu tôi, cứ nói thẳng! Cần giúp gì thì Chu Kiệt tôi tuyệt đối không nói hai lời!”
Một cựu quân nhân, nói ra thì chắc chắn làm được.
Thân thể căng chặt của Trình Tịnh chậm rãi thả lỏng.
Khi Chu Kiệt kéo tay cô, trong đầu cô đã chuẩn bị sẵn việc giết người để phản kháng.
Nhưng Chu Kiệt đã nói mình là lính.
Điều đó cứu anh ta một mạng.
Hai kiếp cộng lại, những người duy nhất cô từng thật lòng tin tưởng, chỉ có quân nhân.
Dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng khí chất khiến người khác an tâm nơi họ thì cô chưa bao giờ nhìn lầm.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
9 giờ