Trình Tịnh dự định dùng khoảng thời gian còn lại để đi dạo khắp thành phố nơi mình đã sống.
Buổi sáng, trong lúc cô đang ăn cơm, điện thoại bất ngờ reo vang.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đáy mắt cô thoáng hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo, rồi lại biến mất không dấu vết.
Thú vị thật.
Cô còn chưa chủ động ra tay, mà bên kia đã tìm đến cửa.
“Alo.”
Giọng nói của cô lạnh nhạt, như cơn gió mùa đông lướt qua.
Sở Đình theo phản xạ khẽ rụt vai, quần áo mặc hơi mỏng, đều tại Trình Tịnh biến mất liền hai tháng, một cuộc gọi cũng chẳng có.
“Chị Trình, sao chị lại xin nghỉ thế? Ngày mai bọn mình thi tốt nghiệp rồi.”
Khóe môi Trình Tịnh nhếch lên nụ cười châm biếm.
Ba người bọn họ cùng lớn lên từ khu ổ chuột, thường ngày vẫn nâng đỡ lẫn nhau.
Cô thật tâm xem hai người kia là bạn từ nhỏ, nhưng họ lại coi cô như trò cười.
Trong ba người, cô lớn tuổi nhất.
Để tiết kiệm chi tiêu, ngày nào cô cũng dậy sớm làm việc đến tối mịt, còn hai người kia thì mỗi ngày chỉ đi làm thêm một công việc.
Không biết từ khi nào, hễ thiếu tiền, họ liền chìa tay xin cô.
Trở về lần này, việc đầu tiên cô làm chính là gọi cho thầy giáo xin nghỉ học. Tính đến hôm nay vừa tròn hai tháng kém một tuần.
Đúng là “em gái tốt” của cô, sự quan tâm cũng thật khác người.
“Có chuyện gì?”
Trình Tịnh sợ bản thân lỡ nói thêm vài câu nữa sẽ không nhịn được mà xông tới giết người ngay.
“Em với anh Gia Thành lo cho chị.”
Giọng nói tỏ ra đáng thương từ đầu dây bên kia truyền đến.
Trình Tịnh xoa mi tâm, thật sự không muốn nhiều lời cùng người phụ nữ này.
Ở thời bình, giết người là phạm pháp.
“Chị bận.”
“Chị Trình, lâu rồi ba người bọn mình chưa tụ tập. Ngày mai thi xong, mọi người cùng đi uống một chầu nhé?”
“Chị đừng từ chối, hơn một tháng rồi không gặp, em với anh Gia Thành thật sự rất lo cho chị.”
Sở Đình nói xong, trong lòng lại thầm khinh thường.
Cô ta có bao giờ nhớ đến Trình Tịnh đâu, hận chẳng thể cả đời không gặp.
Nếu không phải nghe ngóng được tin Trình Tịnh có bốn triệu trong tay thì cô ta nào thèm phí thời gian.
Nói đến cũng trách cha mẹ mình nhát gan, bị mấy câu hù dọa của chủ đầu tư liền ngoan ngoãn dọn khỏi khu ổ chuột, đến tay chỉ được một triệu hai.
Nhưng cũng không sao, số tiền kia, sớm muộn gì cũng là của cô ta.
Trình Tịnh nhướn mày.
Sau tận thế, cô nhất định sẽ tìm cơ hội “trò chuyện” với hai người này.
Còn bây giờ à?
Xin lỗi, cô không muốn phá hỏng tâm trạng đi dạo thành phố A.
“Hai người lo mà thi cho tốt, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Một tuần sau, chị mời hai người một bữa tiệc lớn.”
Trong lòng cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu:
“Nói nhầm rồi, là mời lũ xác sống ăn tiệc lớn.”
Sở Đình khẽ chau mày.
Tiền chưa về tay, cô ta không yên lòng. Đó là tận bốn triệu cơ mà.
Nhưng cũng chẳng thể tỏ ra quá sốt ruột, đành chờ thêm một tuần vậy.
“Chị Trình đối xử với em tốt nhất, lúc nào cũng nhớ đến em. Chúng ta mãi mãi là chị em tốt.”
Trình Tịnh không đáp, gương mặt mỗi lúc một thêm dữ tợn.
Thì ra con người thật sự có hai bộ mặt, muốn đổi là đổi ngay được.
“Chị còn bận, gặp lại sau một tuần nữa nhé.”
Sở Đình sững sờ, cô ta nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ nghe tiếng “tút… tút…” vang lên.
Sao lại thế? Những gì cô ta vừa nói khiến bản thân còn cảm động, Trình Tịnh lại không có lấy một phản ứng, chẳng lẽ không nghe rõ à?
Đáng ghét.
Rõ ràng Trình Tịnh phải xúc động đến rơi nước mắt mới đúng.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô ta quyết định đi kể khổ với anh Gia Thành.
Trình Tịnh chẳng thèm để tâm đến suy nghĩ trong bụng Sở Đình.
Ăn sáng qua loa xong, cô liền đạp xe đạp công cộng đến thăm ngôi nhà cũ.
Khu ổ chuột ngày trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là con phố thương mại lớn nhất thành phố A.
Ngôi nhà của cô trước kia nay biến thành một bãi cỏ xanh.
Đúng là có tiền có khác, chưa đến hai tháng đã xây xong.
“Trình Tịnh.”
Một giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên phía sau.
Cô giật mình quay đầu, đối diện một đôi mắt sâu thẳm.
Là anh ấy?
Triệu Thiên Thành khẽ nhướng mày, cười nhạt:
“Đàn em, đừng nói với tôi là mới xa nhau hai tháng đã không nhận ra tôi nhé?”
Trình Tịnh vội lắc đầu:
“Nhận ra chứ, chỉ là không ngờ lại gặp.”
Triệu Thiên Thành cố ý giả vờ thương tâm, một tay ôm ngực:
“Thật đau lòng quá. Quả nhiên phụ nữ đều bạc tình, trước vừa nhận tiền, sau đã mong cả đời không gặp lại.”
Trình Tịnh: “…”
Câu này nghe sao cứ thấy sai sai, mà nhất thời cô nghĩ không ra.
Triệu Thiên Thành nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, bật cười sang sảng:
“Em càng ngày càng thú vị.”
Trình Tịnh: “…”
Cô phải đi thôi, không muốn dây dưa với loại người kỳ quặc này.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay trường em thi tốt nghiệp mà. Sao em lại ở đây?”
Triệu Thiên Thành vốn còn tưởng mình nhận nhầm người.
“Tôi đã xin nghỉ học rồi.”
“Xảy ra chuyện gì sao? Nói đi, đàn anh sẽ nghĩ cách cho em.”
Trên gương mặt anh hiện rõ sự lo lắng, khiến Trình Tịnh bất giác nhớ đến kiếp trước, người nhiều lần ra tay cứu giúp cô.
“Triệu Tổng, dường như tôi với anh chẳng quen thân gì.”
Cô không tin trên đời có ai vô duyên vô cớ tốt bụng.
Kiếp trước, người đàn ông này cứu mạng cô không chỉ một lần, nhưng mỗi lần đều không đưa ra yêu cầu gì, chỉ lạnh nhạt bỏ lại hai chữ “tình cờ”.
Trong lòng Triệu Thiên Thành hơi thoáng mất mát:
“Em từng nói, sẽ không bao giờ quên tôi.”
Trình Tịnh ngây người, trong đầu cô bất chợt ùa về một ký ức khó quên, không kìm được buột miệng:
“Là anh sao, anh trai nhỏ.”
Khóe môi Triệu Thiên Thành khẽ cong, anh đưa tay cọ nhẹ sống mũi cô:
“Cũng may em còn chút lương tâm, không quên tôi.”
Đôi mắt Trình Tịnh lập tức đỏ hoe.
Hành động quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.
Ngày bé, tính tình cô bướng bỉnh, bị ai bắt nạt đều phải trả lại, bất kể người đó lớn hay nhỏ.
Chỉ vì thế mà cô ăn đòn không ít lần.
Cho đến một ngày, khi đang bị đánh, một cậu bé xuất hiện, che chắn phía trước, còn dạy cô cách đánh trả.
Từ đó, họ như hình với bóng.
Nhưng rồi một ngày, cậu bé ấy biến mất lặng lẽ như khi xuất hiện, để lại cho cô niềm tiếc nuối khôn nguôi.
Trình Tịnh quay người, hít một hơi thật sâu. Đã rời đi thì không nên quay lại trong cuộc đời cô.
Nhìn bóng lưng xa dần, tim Triệu Thiên Thành nhói đau, anh không kìm được bước tới, nắm lấy tay cô.
“Đừng giận, anh cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ mới phải rời đi.”
“Em không biết, được gặp lại em, anh vui thế nào đâu.”
Bước chân Trình Tịnh khựng lại, giọng cô lạnh lẽo:
“Lần trước gặp, chúng ta là người xa lạ. Sau này cũng vậy.”
Triệu Thiên Thành nhướng mày, thấy con “lừa nhỏ” này giận dỗi, anh chỉ cười nịnh:
“Đừng thế mà! Vất vả lắm anh mới quay về thành phố A, quá nửa là vì em.”
“Tiểu Tịnh, tha thứ cho anh một lần nhé? Sau này anh sẽ không bao giờ vô cớ biến mất nữa.”
Giờ đây, anh đã đủ mạnh mẽ, có khả năng bảo vệ người mình quan tâm rồi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
9 giờ