Danh sách chương

Dị Năng Giả Hệ Mộc Mạnh Nhất

Chương 11: Hơn một trăm thùng hạt giống

Trình Tịnh rời khỏi chợ giao dịch hạt giống, cô cần một nhà kho để cất trữ hạt giống, như vậy mới có thể đưa chúng vào không gian mà không khiến ai chú ý.

Trước khi tận thế đến, cô tuyệt đối không muốn bị lôi vào viện nghiên cứu rồi bị mổ xẻ.

“Cô bé, cháu đang tìm gì thế?”

Một bà lão hiền từ đang ngồi trên tảng đá phơi nắng, thấy một cô gái xinh đẹp cứ hết ngó đông lại ngó tây, trong lòng sinh chút tò mò.

Người đến chợ hạt giống ai nấy đều vội vàng chen vào lựa chọn, nào có ai đứng ngoài lãng phí thời gian.

Trình Tịnh quay đầu, bắt gặp gương mặt mỉm cười nhân hậu của bà, trong lòng cô chợt sững lại, hình ảnh ông nội lúc nào cũng mỉm cười đón cô tan học bỗng trùng khớp với gương mặt trước mắt.

Bà lão thấy cô gái có chút thất thần, liền đưa tay vỗ vai cô hai cái, ánh mắt đầy thương yêu:
“Cô bé, gặp khó khăn phải không? Nói cho bà nghe, bà sẽ nghĩ cách giúp cháu.”

Trình Tịnh hoàn hồn, khẽ cong môi cười:
“Bà ơi, người lớn trong nhà cháu có việc, phải vài ngày nữa mới đến. Cháu muốn tìm một nhà kho gần đây, tạm thời để hạt giống đã mua vào đó ạ.”

Bà lão hơi ngạc nhiên:
“Cháu định mua nhiều lắm à?”

Trình Tịnh gật đầu, đưa ra lý do đã chuẩn bị sẵn:
“Nhà cháu nhận khoán khá nhiều đất ạ.”

Bà lão vốn tính nhiệt tình, suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Ở gần đây quả thật có một dãy nhà kho cho thuê ngắn hạn. Nhưng cứ đến mùa hội chợ hạt giống thì đã có người thuê trước cả tháng rồi. Cô bé, cháu đến muộn rồi.”

Trong lòng Trình Tịnh thoáng hụt hẫng. Chợ hạt giống lại ở khá xa trung tâm thành phố, xem ra cách thuê kho này không khả thi.

“Bà ơi, vậy bà có biết chỗ nào cho thuê xe không ạ?”

Giải pháp duy nhất là mua xong thì tạm để trên xe, sau đó tìm nơi vắng để đưa vào không gian.

Tuy nhiên, cách này khá tốn thời gian, phải chạy đi chạy lại nhiều lần.

Bà lão ngập ngừng mấy giây rồi nói:
“Hay là thế này, đợi ông nhà bà quay lại, chúng ta dọn nốt chỗ đồ trong kho, rồi cháu thuê tiếp. Đi với bà, bà sẽ dọn cho cháu một góc để cất hạt giống vào.”

Trình Tịnh vội xua tay:
“Không cần đâu ạ, vậy làm phiền bà quá.”

Bà lão bật cười, đưa tay xoa đầu cô:
“Ra ngoài ai mà chẳng có lúc khó khăn. Coi như giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

Trình Tịnh lại thoáng thất thần, nhớ đến ông nội cũng thường thân mật xoa đầu cô như thế.

Đến khi nhận ra, cô đã gật đầu đồng ý, trong lòng hơi hối hận nhưng đối diện ánh mắt nhân hậu ấy, cô chẳng nỡ từ chối.

Kho hàng cách chợ hạt giống không xa, Trình Tịnh thấy nhiều người đang khiêng từng túi lớn túi nhỏ ra ngoài.

Bà lão giải thích:
“Chỗ kho này phần lớn được cho các thương nhân buôn hạt giống thuê.”

Trình Tịnh hiểu ra, hạt giống bày trên sạp ít ỏi, chỉ là hàng mẫu, ai muốn mua nhiều phải quay lại kho lấy.

Kho của bà lão nằm ngay gian đầu tiên bên phải, diện tích khoảng một trăm mét vuông.

Ánh mắt Trình Tịnh lập tức bị hút chặt vào hơn năm mươi thùng hạt giống xếp gọn gàng một bên, không sao rời được.

Bà lão chỉ vào khoảng trống bên kia:
“Cô bé, cháu cứ để hạt giống mua được ở đó. Sớm mai bà với ông sẽ chuyển nốt số còn lại đi.”

Trình Tịnh quay người, kích động nói:
“Bà ơi, số hạt giống này… có thể bán hết cho cháu không ạ?”

Bà lão lần đầu tỏ ra kinh ngạc, bà nhắc lại để chắc chắn:
“Cháu nói là tất cả sao?”

“Vâng, tất cả ạ.”

Trình Tịnh quả quyết gật đầu.

Bà lão suy nghĩ vài giây:
“Cô bé, đây đều là giống mới ông nhà bà nghiên cứu, chưa đưa ra thị trường nhiều, tỉ lệ sống khó mà cao quá năm mươi phần trăm.”

Trình Tịnh đáp ngay:
“Bà đừng lo. Người lớn dặn cháu thu thập nhiều giống mới, đến khi trồng thành công đưa ra thị trường sẽ được giá cao.”

Bà lão bất giác vỗ tay cười:
“Tốt! Giới trẻ bây giờ hiếm ai dám có gan như thế.”

Giống mới do ông nghiên cứu tuy tỉ lệ thành công thấp, nhưng một khi bén rễ thành cây thì năng suất lại rất cao.

Mỗi lần thấy ông nhà bà nhăn nhó lo lắng vì những hạt giống ấy, lòng bà cũng đau theo.

Trình Tịnh trầm ngâm rồi nói:
“Bà ơi, bà gọi ông ra đi ạ, cháu mua hết tất cả.”

Bà lão tròn xoe mắt:
“Kho bên sạp của ông ấy còn nhiều hơn chỗ này đấy.”

Ánh mắt Trình Tịnh khẽ ngưng đọng.

Nơi này đã có hơn năm mươi thùng, cộng cả hai chỗ lại ít cũng hơn trăm thùng.

Cô vừa lướt qua, mỗi thùng chứa khoảng một trăm túi hạt giống.

Có đủ loại: mâm xôi, táo, cam, lựu, sầu riêng, mít, chuối… những loại cô từng thấy, chưa từng thấy, thậm chí có những loại sau tận thế đã tuyệt chủng, ở đây đều có.

Bà lão thấy cô im lặng, tưởng cô đổi ý, bèn mỉm cười lắc đầu:
“Không sao, mua vài túi cũng tốt rồi, ông nhà bà sẽ vui lắm.”

“Cả đời làm chuyên gia lai tạo, ông coi những thành quả này như con ruột, chỉ mong được mọi người công nhận.”

“Càng quý hiếm, càng đặc biệt thì điều kiện sinh trưởng lại càng khắc nghiệt, vì vậy tỉ lệ sống rất khó nâng cao.”

“Nói thật, đến giờ chắc ông ấy chưa bán được túi nào đâu.”

Trình Tịnh nhận ra khi bà nhắc đến “ông ấy”, trong mắt bà ngập tràn dịu dàng cùng thương yêu.

Cô gãi đầu, đôi má trắng hồng ửng đỏ:
“Không phải cháu đổi ý đâu ạ, chỉ là cháu lo tiền mang theo không đủ. Nhìn qua thôi cũng biết số hạt này không hề rẻ.”

Sớm biết thế, cô đã bớt lại một phần lương thực, để dành tiền mua hạt giống.

Bà lão bật cười, đưa ngón tay chọc nhẹ má cô:
“Cô bé đỏ mặt trông đáng yêu quá.”

Trình Tịnh ngơ ngác vì hành động hồn nhiên ấy, nửa ngày không kịp phản ứng, rồi mặt càng đỏ hơn.

Bà lão cười đến nỗi những nếp nhăn trên gương mặt cũng giãn ra:
“Tiền không thành vấn đề, chỉ cần cháu thật lòng muốn thôi.”

“Cháu muốn, cháu thật sự rất muốn.”

Trình Tịnh không định bỏ lỡ cơ hội này, cùng lắm thì tìm cách bán bớt lương thực lấy tiền.

“Được, chúng ta cùng đi tìm ông nhà bà.”

Hết

Chương 11: Hơn một trăm thùng hạt giống.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1
    Your comment is awaiting moderation.

    KaThy

    truyện hay lắm, up nhanh nha shop

Trả lời

You cannot copy content of this page