“ẦM!”
Tiếng nổ rung trời chấn động, trong phạm vi trăm dặm, xác chết chất thành núi, huyết vụ tràn ngập, mùi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Khi huyết vụ tiêu tán, trên đất chỉ còn lại từng mảnh thịt vụn, ở trung tâm còn sót lại một trái tim đang đập.
Trái tim vừa mất đi chủ nhân vẫn cố gắng đập thêm vài nhịp, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà.
Trái tim bao phủ trong máu, đến khoảnh khắc ngừng đập thì từ từ thu nhỏ lại.
Khi nó co rút thành một khối khô quắt, một chiếc vòng ngọc đỏ như máu hoàn toàn hiện rõ ra.
“Lộp cộp…”
Trong tiếng bước chân từ xa đến gần, vang lên cuộc trò chuyện của hai gã đàn ông.
“Con đàn bà chết tiệt kia, thật quá kinh khủng, chỉ một cái liền khiến gần ngàn anh em chúng ta mất mạng.”
“Đúng vậy! Con đàn bà không biết điều, chị Đình để mắt đến chiếc vòng ngọc kia, đó là phúc phận của ả, thế mà thà tự bạo cũng không chịu giao ra.”
“Chị Đình quá hiền lành, chuyện gì cũng không so đo với người khác, mới để cho con đàn bà đó coi trời bằng vung.”
“Bỏ đi, đừng nhắc tới thứ đàn bà làm người ta buồn nôn đó nữa. Hầu Tử, vòng ngọc đã vào tay, cậu không được tranh công với tôi, để tôi còn có cơ hội trước mặt nữ thần nở mày nở mặt một phen.”
“Tiểu Mã, chị Đình cũng là nữ thần của tôi, tại sao chỉ để mình cậu nở mày nở mặt chứ?”
Hai người dần dần tranh cãi, chẳng ai phát hiện chiếc vòng ngọc đỏ như máu kia, trong một tia sáng đỏ lóe lên, đã biến mất không tung tích.
…
“Hầu Tử, Tiểu Mã, tao phải giết chết hai đứa bây.”
Giọng nữ âm trầm đáng sợ như từ địa ngục vọng ra, vang lên trong căn phòng tối tăm.
Một đôi mắt đỏ rực tỏa ra ánh sáng khát máu, lặng lẽ mở ra, khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống, lạnh thấu tận xương tủy.
Trình Tịnh dùng một tay ôm lấy trái tim đang co rút vì đau đớn, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Những ký ức trong quá khứ không ngừng lóe lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở gương mặt trái xoan với vẻ yếu ớt, nịnh bợ.
Sở Đình.
Được lắm.
Kẻ luôn ở sau lưng cô như chiếc đuôi chó nịnh hót không dứt, vậy mà đến năm thứ ba của tận thế, con kiến hèn nhát được cô che chở bảo vệ để sống sót, lại vì muốn đoạt lấy chiếc vòng nhận thân duy nhất của cô mà bí mật bỏ thuốc hại cô, rồi sai người truy sát cô.
Quả nhiên, con chó bình thường không cắn người mới là nguy hiểm nhất, vì chẳng ai biết khi nào nó sẽ phát điên.
Trình Tịnh gắt gao ôm lấy trái tim đang đập dữ dội vì phẫn nộ, mặc cho mồ hôi lạnh chảy dài trên má không ngừng nhỏ xuống.
Cô đã tái sinh, quay lại hai tháng trước khi tận thế bùng nổ.
Suốt một ngày, đầu óc cô mê man, ký ức không ngừng chồng chéo giữa kiếp trước và kiếp này.
Những hồi ức quá nặng nề khiến não bộ cô chịu không nổi, cô ngất đi vài lần rồi lại tức giận choàng tỉnh.
Nếu không phải vì cái chết thê thảm và ngu xuẩn ở kiếp trước, cô còn tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trình Tịnh ép bản thân tỉnh táo lại, thoát khỏi chuỗi ác mộng không dứt.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong căn phòng tối đen, ngoài tiếng thở dồn dập, chỉ còn tiếng tim đập mạnh mẽ.
“Á!”
Một tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp căn phòng, rồi không ngừng lan rộng ra ngoài.
Trình Tịnh liên tục hít thở gấp gáp, giống như một con cá sắp chết khát, mồ hôi tuôn ra khắp người, làm ướt quá nửa chiếc giường dưới thân.
Cô siết chặt hai tay, cố gắng ép nỗi hận thù sôi trào lắng xuống.
Lại lần nữa cầm điện thoại lên, ánh mắt cô gắt gao dừng trên thời gian hiển thị.
Ngày 1 tháng 5 năm 2121, 1 giờ 50 phút.
Cô đã trở về, quay trở về từ ba năm sau của tận thế, từ một đống xương khô trở thành nguyên vẹn không sứt mẻ.
Khóe môi Trình Tịnh cong lên nụ cười khát máu. Là một thợ săn đủ tiêu chuẩn, cô chưa từng thiếu kiên nhẫn.
Sở Đình, để chị đây xem thử, không có sự bảo vệ và che chở sát sườn của chị, cái vẻ ngoài yếu ớt dễ bắt nạt nhưng bên trong lại ác độc nham hiểm của em có thể đi được bao xa.
Thật mong chờ biết bao.
Cuộc sống tận thế quá nhàm chán, cũng cần tự tìm chút thú vui chứ.
Trình Tịnh đưa tay gạt đi mồ hôi lạnh chảy dài trên má, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén rơi vào bầu trời đêm mờ tối ngoài cửa sổ.
Bầu trời sao chi chít lấp lánh, tựa vô số con mắt chớp động trong đêm đen, đem lại cho người ta một ảo giác yên bình tĩnh lặng.
Nhưng không ai hiểu rõ hơn cô, hai tháng sau, thời đại hòa bình sẽ không còn tồn tại.
Những hậu thuẫn gia tộc hùng mạnh cũng chẳng còn phù hợp với quy tắc sinh tồn trong tận thế.
Muốn sống sót, nếu không có thực lực cường đại của chính mình, thì tất cả đều ngoài tầm với.
————————————————
Các tình yêu đọc xong chương thì tiện nhấn nút Like (<3) ở dưới giúp mình nhé. Để mình được lên level ạ.
Cám ơn và chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ <3
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
9 giờ