“Đừng thử nữa!” Thợ Săn Ma nghiến răng một cái, tay kia dùng sức nắm chặt bầu rượu, nói: “Cứ dùng hai con dao này đi, lập tức cắt bỏ cho tôi! Nếu cậu còn dám lằng nhằng kéo dài thêm nữa, tôi lập tức bắn chết cậu!”
Nói đến đây, gã lập tức để lộ ra khẩu súng lục lấp lánh sáng như bạc trắng được cài trên thắt lưng của mình.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết! Lập tức tiến hành bước tiếp theo cho tôi!” Thợ Săn Ma vỗ cái bàn, vẻ mặt đầy hung ác.
“Được rồi.” Lâm Ân bất đắc dĩ lại nâng lên chiếc kính một mắt của mình.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú của Thợ Săn Ma, Lâm Ân nhanh chóng xốc lên tấm mành vải đi tới hậu viện, mà cũng ngay tại thời điểm Thợ Săn Ma do dự, không biết hắn lại muốn làm chuyện ngu ngốc, điên rồ gì nữa đây, thì Lâm Ân chuyển một cái bếp lò đi ra.
Phừng phừng——
Hắn cầm con dao trên tay, không ngừng đảo qua đảo lại bên trong than lửa, sau đó cắm các loại công cụ khác nhau trên quầy vào.
【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -1】
“Cậu lại làm cái gì vậy?” Khóe mắt Thợ Săn Ma không nhịn được, lập tức trở nên run rẩy.
Lâm Ân trấn định cầm lấy một con dao đã được đốt đến đỏ bừng, nói: “Tiêu độc, Hắc Hồ Điệp là một loại kịch độc mang tính hủ thực cực kỳ mãnh liệt, vì phòng ngừa trong quá trình cắt bỏ không cẩn thận mà để độc dịch thẩm thấu tiến vào những bộ phận khác trên cơ thể anh, biện pháp tốt nhất chính là dùng nhiệt độ cực nóng diệt sát nó, tuy quá trình này sẽ hơi đau một chút, nhưng hiệu quả đặc biệt xuất sắc.”
Xoẹt xoẹt——
Lâm Ân gõ gõ con dao giải phẫu đã được đốt đến đỏ ửng kia, làm nó phụt ra một vài tia lửa nhỏ.
Thợ Săn Ma lập tức có cảm giác yết hầu khô rang, không biết vì sao đột nhiên toàn thân gã lại khẽ rùng mình một cái.
Tuy… có vẻ những lời bác sĩ này nói không hề sai, trước kia khi gã bị thương, cũng thường xuyên dùng nhiệt độ cực nóng làm cho miệng vết thường nhanh chóng dính liền lại, phòng ngừa bị lây nhiễm…
Nhưng mà…
Vì sao gã cứ có cảm giác bác sĩ này không hề đáng tin như vậy?
“Trước kia cậu đã từng thực hành chuyện này chưa?” Thợ Săn Ma do dự hỏi.
Lâm Ân chân thành nói: “Tuy tôi chưa từng thực hành, nhưng lại đi theo bên người thầy tôi hai năm rồi, đã xem thầy thực hành!”
Thợ Săn Ma thoáng buông lỏng một hơi.
Lâm Ân: “Đặc biệt là ở thời điểm giết heo nhổ lông, dùng con dao đã được đốt đỏ như vậy cạo một cái, tuyệt đối là dao lướt đến đâu, lông theo đến đấy.”
Thợ Săn Ma: “? ! ! !”
…
Vài phút sau, Lâm Ân rút hai con dao đã được đốt đến đỏ bừng từ trong bếp lò ra, lại mang theo vẻ mặt bình tĩnh mà đi đến phía sau Thợ Săn Ma, kiên định nói: “Tôi muốn bắt đầu rồi đây! Kế tiếp có thể sẽ hơi đau một chút, anh cố gắng chịu đựng nhé.”
Thợ Săn Ma dùng sức nắm chặt tay, nhắm mắt nghiến răng nói: “Khẳng định là tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi cũng muốn hỏi một chút, cậu… con mẹ nó bày ra một đống chén đĩa trên quầy để làm gì?”
“Muốn nấu ăn hả? !”
Gã rít gào một tiếng rồi dùng ngón tay chỉ vào những bộ chén đĩa được đặt trên quầy ngay trước mặt mình, còn cả chiếc khăn ăn mà Lâm Ân đưa cho gã tự mang lên cổ mình nữa.
Người biết sẽ nghĩ rằng gã đến phẫu thuật, người không biết, chắc chắn sẽ cho rằng gã đến đây ăn cơm!
Lâm Ân nghiêm túc nói: “Quý khách, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Đống chén đĩa này được dùng để đựng thịt thối đã bị cắt bỏ, bởi vì tôi nhất định phải căn cứ vào lượng thịt bị cắt bỏ trên cơ thể anh, để từ đó đưa cho anh lượng dược tề tăng sinh huyết nhục tương ứng.”
“Bởi vì nếu liều lượng không được khống chế tốt, sẽ dễ dàng làm cho bả vai của anh mọc thêm một vài bộ phận không cần thiết. Tôi làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh thôi.”
Thợ Săn Ma nghiến răng phát ra âm thanh dọa người: “Mau làm đi! !”
Nếu không phải trong phạm vi mấy trăm km quanh đây, chỉ có duy nhất một tiệm dược tề này là đủ khả năng chữa bệnh, gã thề gã tuyệt đối sẽ không bước vào nơi quỷ quái này một bước.
Bởi vì từ lúc ban đầu đến giờ, gã vẫn có cảm giác nơi này chính là hắc điếm!
[Giải thích một chút, hắc điếm chính là quán trọ giết người cướp của]
“Được! Tôi bắt đầu ngay đây!”
Lâm Ân lộ ta vẻ mặt nghiêm túc, rồi chỉ trong nháy mắt.
Phì —— phì ——
Âm thanh hai con dao cắm vào thịt truyền đến, sau đó là từng chuỗi những âm thanh cắt thịt xoẹt xoẹt cùng với tiếng xòe xèo khi thịt bị nướng chín vang lên, dồn dập, không ngừng.
Ngao ——
Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Đau!
Con mẹ nó đau như muốn chết lão tử rồi!
Hơn nữa, cơn đau này không chỉ là đau do bị cắt thịt, còn mang nỗi thống khổ do bị đốt cháy, thậm chí còn mơ hồ trộn lẫn với một chút nhức trứng nữa.
Chó chết!
Loại đau đớn này còn mang theo nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau nữa cơ!
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
“Nếu đau, hiện tại tiêm thuốc tê còn kịp!” Lâm Ân lại chân thành nhắc nhở một câu.
Đồng thời trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc, vì sao lần này thuộc tính tăng thêm lại không phải là năng lực giải phẫu ngoại khoa, mà là đao công chứ?
“Cút!” Thợ Săn Ma rít gào.
“Cậu nhìn thấy tôi đau hả? Tôi móa nó một chút cũng không đau, có hiểu hay không?” Thợ Săn Ma yếu ớt ôm lấy quầy hàng, sắc mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn nhất quyết không chịu thua.
Lâm Ân dùng một tay nâng chiếc kính một mắt lên, còn một tay khác cầm dao tiếp tục xoát xoát cắt bỏ thịt thối trên bả vai Thợ Săn Ma, khụ khụ nói: “Vậy mong anh hãy buông lỏng bàn tay đang bám lên mặt quầy tiệm tôi một chút. Cũng mong anh di chuyển vị trí móng tay đang cắm xuống bàn, đây là loại cổ mộc tốt nhất, rất đắt tiền.”
Thợ Săn Ma rít gào nói: “Tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu! Thế là được chứ gì? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu còn không cho phép tôi bám vào quầy một cái sao? ! Cắt! Mau dùng sức cắt cho tôi! Cậu còn dây dưa lằng nhằng cẩn thận tôi băm tay cậu!”
Lâm Ân nghiêm túc cầm hai con dao trong tay, nói: “Đang chờ những lời này của anh đó. Rốt cuộc tôi cũng có thể buông tay mà thoải mái cắt rồi!”
Thợ Săn Ma run lên, vội vàng nói: “Chờ một chút!”
Xoát xoát xoát xoát ——
Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
“God! God! My God!”
Gã lập tức được trông thấy một màn kinh dị… (ΩДΩ), khi mà từng mảnh từng mảnh thịt thối đã biến thành màu đen còn mang theo mùi thịt, bị người ta xoát xoát xoát, lóc từ trên người của gã xuống dưới, rồi chỉnh tề đáp xuống đống chén đĩa được bày sẵn trên quầy.
Lại nói, chỉ cần đao công lưu loát, linh hoạt, thì không cần biết thứ đang được cắt kia là mì hay là thịt, quá trình cắt này vẫn điệu nghệ như nhau.
Và bất cứ người nào được quan sát quá trình cắt thịt này đều không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên, cho “nghệ nhân” Lâm Ân một like.
Nhưng mà…
“Cậu con mẹ nó đang giải phẫu cho tôi hay là tự mình lăng trì tôi hả! !”
Thợ Săn Ma “ba ba ba” không ngừng vỗ mặt bàn rít gào, tròng trắng mắt cũng muốn lật ngược ra ngoài, trên người toát mồ hôi như mưa.
“Cậu không đi làm đao phủ đúng là nhân tài không được trọng dụng nha! Lóc thịt người ta còn đảm bảo độ dày đều đặn nữa!”
“Dừng tay! Mau dừng tay cho tôi!”
Thấy vậy, Lâm Ân cũng trở nên nóng nảy.
Hắn cũng hung hăng vỗ cái bàn, bực bội nói: “Sao mà anh nhiều lời vô nghĩa đến vậy? Tôi cắt chậm anh không hài lòng, tôi cắt nhanh anh cũng không vừa lòng, tôi bảo anh dùng thuốc tê đi, anh lại không chịu. Sao mà anh lắm yêu cầu thế hả?”
Thợ Săn Ma dùng sức ôm lấy cái quầy, rít gào nói: “Cậu cắt một phát ăn ngay không được hả? Vì sao hết lần này tới lần khác cậu lại muốn cắt từng mảnh từng mảnh? Cậu sợ tôi đi không đủ nhanh sao?”
Lâm Ân chỉ trích: “Nếu cho một dao mà xong được, chẳng phải sẽ thành chém một đao vĩnh viễn không quay lại nữa [1] hả? !”
[1] : chỉ bán giá đắt cắt cổ, lần sau khách hàng không bao giờ quay lại nữa.
“…”
“…”
Thợ Săn Ma ngây người hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Lâm Ân trừng mắt nói: “Tôi muốn nói là làm chuyện gì cũng phải chú ý đến độ tinh tế, chính xác, chém một dao xuống đương nhiên là mau hơn, nhưng nếu làm ảnh hưởng tới động mạch chủ, tôi cam đoan là anh còn đi nhanh hơn bây giờ đó!”
“Tôi là bác sĩ, là hộ lý, anh phải tin tưởng tôi. Từ trước đến nay, tôi đối xử với người bệnh cũng như đối xử với con mình vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình mất mạng chỉ vì không được chữa trị đàng hoàng!”
Thợ Săn Ma run rẩy há miệng ra, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được rít gào nói: “Cắt! Cắt cho tôi! Về sau tôi không bao giờ bước vào cái hắc điếm chết tiệt này nữa!”
“Yên tâm, sau khi tôi giải phẫu cho anh, khẳng định là anh sẽ thích dao của tôi thôi!”
Xoát xoát xoát xoát ——
Xoát xoát xoát xoát ——
【 kinh nghiệm đao công +1】
【 kinh nghiệm đao công +1】
…
Hơn mười phút sau.
Thợ Săn Ma giống như một con lợn chết ôm chặt lấy cái quầy, thậm chí còn nằm hẳn lên đó, khóe miệng càng không ngừng ùng ục ùng ục sùi bọt mép, tròng trắng mắt lật ngược, gần như không nhìn thấy một chút màu đen nào nữa, thân thể không ngừng co giật, hiển nhiên đã ngất đi rồi.
Ùng ục ùng ục ——
Gã có cảm giác mình vừa nằm mơ một giấc.
Trong giấc mơ kia có một con ác ma cầm hai thanh khoái đao ở phía sau gã, trên mặt nó mang theo một nụ cười gằn độc ác, sau đó bắt đầu xoát xoát xoát, trực tiếp cắt gã thành từng miếng mỏng.
Thậm chí nó còn bày đống thịt của gã ra trước mặt gã, để gã tự đánh giá chất lượng đao công.
“Được rồi!”
“Bước đầu cắt bỏ đã hoàn thành.”
Lâm Ân cầm lấy bầu rượu mạnh được Thợ Săn Ma đặt trên bàn, trộn lẫn cùng một ngụm rượu cồn dùng cho y học, sau đó ùng ục ùng ục lấy loại hỗn hợp này để súc miệng.
Tiếp theo, hắn “Phù” một tiếng trực tiếp phun lên mặt ngoài của vết thương trên vai Thợ Săn Ma.
“A A A —— “
Một tiếng rít gào đầy hoảng sợ, ẩn chứa vô cùng chua xót vang lên.
You cannot copy content of this page
Bình luận