Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

【Cái gì?】

【Aiss, phiền quá! Ý tôi là câu cậu vừa nói đó, cậu thực sự thích xem ảnh của tôi à? Vậy cậu có thấy… ừm… ảnh của tôi đẹp hơn không? So với cái tên đó ấy…】

【Tất nhiên.】

【Thế thì cậu… cậu thề đi, cậu nói thật, không nói dối.】

Tân Nguyên cứ bám riết lấy tôi, bắt tôi phải thề.

Sau khi cân nhắc, tôi quay video ngắn gửi cho cậu ta.

Trong video, tôi giơ tay lên, để lộ nửa dưới khuôn mặt.

Mỉm cười, giọng điệu mơ hồ: “Tôi thề, tôi không nói dối, ảnh của Tân Nguyên đẹp hơn. Nói dối thì sẽ nuốt một nghìn cây kim.”

“Hơn nữa, cậu chẳng phải từng nói sao, tôi là người không tâng bốc cậu chỉ vì gia thế. Tôi làm sao có thể nói dối với cậu được chứ?”

Gửi xong, tôi nhìn đồng hồ.

Đã 10 giờ tối, hôm nay dành thời gian nói chuyện với Tân Nguyên hơi quá kế hoạch rồi.

Tôi bĩu môi, úp điện thoại xuống bàn, đi ngủ.

Cũng vì vậy mà bỏ lỡ tin nhắn mà cậu ta gửi đến sau khi xoắn xuýt thật lâu.

【Hừm hừm.】

【Tôi biết ngay cậu không dám lừa tôi mà.】

10.

Sáng sớm, tôi nhìn thấy tin nhắn, nhưng lười trả lời.

Hậu quả là trên đường đến lớp, tôi bị Tân Nguyên chặn lại trong một con hẻm nhỏ.

“Thẩm Nhân Nhân!” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Sao tối qua tự nhiên cậu không thèm để ý đến tôi nữa?

“Sáng nay cũng vậy, không trả lời tin nhắn của tôi.”

Cậu ta mím chặt môi, chặn đường tôi, không chịu để tôi đi.

Có lẽ chính Tân Nguyên cũng không nhận ra, thái độ của cậu ta đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn — mỗi khi nói chuyện là lại vô thức làm nũng.

Tôi hiểu mà.

Khó khăn lắm mới có một người phát hiện ra điểm mạnh của mình, công nhận mình giỏi hơn Thẩm Chi Vân, nên mới vui mừng đến mức u mê như vậy.

Hoàn toàn quên mất mục đích tiếp cận tôi ban đầu là gì.

Cậu ta quên rồi, nhưng tôi thì không.

Xem ra kế hoạch chỉnh đốn Tân Nguyên đã thành công một nửa, nửa còn lại…

Cũng chẳng tốn nhiều công sức lắm.

Đặc biệt là trong tình huống lôi lôi kéo kéo như bây giờ.

“Tôi trước giờ đều ngủ đúng 9 giờ tối, hôm qua mải nói chuyện với cậu quá, bất giác ngủ quên mất.”

Nghe tôi nói xong, vẻ mặt Tân Nguyên trở nên khó xử, trông như muốn quan tâm tôi.

Nhưng tôi chẳng muốn đôi co với cậu ta nữa, đầu óc chỉ nghĩ đến việc kiếm cái cớ nào đó để đuổi cậu ta đi.

Đúng lúc liếc thấy Chương Điềm đang đi đến dưới hành lang.

Tôi nhướn mày: “Hửm? Chương Điềm?”

Người vừa chặn đường tôi lập tức cứng đờ.

Như thể vừa làm chuyện khuất tất, ánh mắt lảng tránh, hoảng hốt vô cùng.

Cậu ta vội nhét đồ trong tay vào lòng tôi: “Bữa sáng đấy, tôi… tôi ăn không nổi, cậu ăn giúp tôi đi, tôi có việc phải đi trước!”

Không dám ngoảnh lại, chạy biến thật nhanh.

Bộ dạng hoảng hốt của Tân Nguyên, không giống như vì sợ bị Chương Điềm phát hiện, mà giống như… sợ tôi phát hiện ra điều gì đó hơn.

Hử?

Tôi cười như đã hiểu ra tất cả.

Bóp bóp túi bánh còn đang tỏa hơi ấm trong tay.

Không chút do dự, ném thẳng vào thùng rác.

11.

“Sáng nay tôi thấy cậu rồi.”

Buổi chiều, khi đến văn phòng đội thi đấu, câu đầu tiên Thẩm Chi Vân nói với tôi chính là câu này.

“Hử? Vậy sao cậu không gọi tôi?” Tôi cười híp mắt hỏi.

“Cậu đang trò chuyện với người khác, trông có vẻ không tiện, tôi sợ làm phiền.”

Ồ, xem ra đã thấy tôi và Tân Nguyên rồi.

Câu nói này, sao mà mập mờ thế nhỉ.

Đúng là gã đàn ông giả tạo.

Chơi trò ám muội ấy à, ai mà chẳng biết.

Tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Không phiền đâu, bất cứ lúc nào, cậu cũng sẽ không làm phiền tôi. Còn nữa—”

Tôi nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh ta.

Ra vẻ ánh mắt lấp lánh như sao, đầy nhiệt tình, rồi chìa tay ra: “Thứ đã hứa đâu? Đừng nói là cậu quên rồi nhé.”

Ngón tay Thẩm Chi Vân khẽ siết lại, hơi thở trong một thoáng trở nên gấp gáp hơn.

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page