Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Một thiếu niên khao khát sự tự do của tâm hồn, nhưng lại sinh ra trong một gia tộc danh giá, nề nếp nghiêm khắc.

Đáng lẽ phải nối nghiệp gia đình, trở thành một giáo sư danh tiếng trong giới học thuật.

Nhưng tâm tư của Thẩm Chi Vân lại chẳng đặt vào việc học hành.

So với con đường bài bản, anh ta yêu thích điều chế nước hoa hơn.

Vì thế, anh ta đã chống lại ý chí gia tộc, lén lút thành lập một xưởng điều chế nhỏ của riêng mình.

Còn mùi hương trên người — mùi tuyết tùng thoảng vị ngải cứu — là lọ nước hoa đầu tiên anh ta tự tay điều chế.

Những người biết chuyện này, ngoài tôi – kẻ nắm rõ cốt truyện nguyên tác, chỉ có người anh em thân thiết từ nhỏ của anh ta, Phó Tranh.

Phó Tranh không hiểu anh ta, Chương Điềm cũng chẳng hề nhận ra.

Thẩm Chi Vân che giấu rất kỹ, có vẻ như không muốn ai biết bí mật này.

Nhưng có thực sự là không muốn không?

Chẳng qua là không muốn chủ động nói ra mà thôi.

Dù có cố tỏ ra trưởng thành đến đâu, thiếu niên vẫn luôn mang theo một chút cao ngạo trong lòng.

Vừa mong có người nhận ra những dấu vết để lại, lại vừa sợ hãi rằng người đó sẽ không hiểu được mình.

Mà tôi—

Tôi sẽ là người đầu tiên phát hiện ra bí mật của anh ta, cũng là người thực sự hiểu anh ta.

Một người mà mình chán ghét, lại trở thành người hiểu mình nhất.

Tôi nở nụ cười sâu hơn, biểu cảm trở nên chân thành hơn một chút, nhẹ nhàng kéo góc áo của Thẩm Chi Vân.

“Nếu cậu không muốn nói, tôi sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu cậu đã tìm được một bảo bối hiếm có thế này, chắc hẳn cũng biết ai là người điều chế nó phải không?”

“Cậu có thể giúp tôi nhắn với người đó rằng, hãy sản xuất thêm một chút được không? Tôi thực sự rất thích mùi hương này.”

“Tôi thật sự rất thích nó.” Giọng tôi chân thành.

Thẩm Chi Vân cứng đờ, cúi đầu thu dọn đề thi: “Tôi sẽ nhắn lại giúp cậu.”

Không đồng ý, cũng không từ chối.

Tôi chỉ “ừm” một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Tôi đã cho bọn họ cơ hội.

Tôi không phải kiểu người trọng sinh quay về để báo thù.

Trong mắt tôi, dù đây là một cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê, nhưng cốt truyện cũng không nhất thiết phải hoàn toàn trùng khớp với nguyên tác.

Biết đâu chẳng có ai phá vỡ cuộc sống yên bình của tôi, cũng chẳng có ai đến gây rắc rối cho tôi thì sao?

Nhưng bây giờ xem ra, tôi đã quá ngây thơ.

Ừm.

Nếu bọn họ đã chủ động kéo đến.

Vậy thì đừng trách tôi từng người từng người mà đánh bại, từng kẻ từng kẻ mà xử lý lại thôi.

8.

Cùng với Thẩm Chi Vân bước ra khỏi văn phòng, vừa ngẩng đầu, tôi liền nhìn thấy Tân Nguyên đang đứng không xa.

Cậu ta cầm bóng rổ trong một tay, tay còn lại nắm chặt điện thoại.

Trông cậu ta uể oải, khi nói chuyện với bạn bè cũng có vẻ không tập trung, thỉnh thoảng lại vô thức nhìn về phía tôi và Thẩm Chi Vân.

Tôi giả vờ như không biết.

Suốt dọc đường đi, tôi tỏ ra trò chuyện vui vẻ với Thẩm Chi Vân, vừa đi vừa cười nói, hướng về khu giảng đường.

Hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn sắc bén tựa gai nhọn đâm sau lưng mình.

Mãi đến khi về nhà sau giờ học, tôi mới mở WeChat.

Nhìn chằm chằm vào hai ảnh đại diện có màu sắc tương đồng của Tân Nguyên và Thẩm Chi Vân, tôi nảy ra một ý.

Tôi mở khung chat với Tân Nguyên, gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi: 【Ở đây có cho xem cơ bụng không?】

Cứ như thể cậu ta luôn canh sẵn điện thoại vậy.

Vừa gửi tin xong, phía bên kia lập tức hiện lên dòng chữ 【Đang nhập…】.

Kế hoạch thành công, tôi kịp thời thu hồi tin nhắn.

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page