Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nội dung cuộc trò chuyện nhạt nhẽo đến mức không biết có phải sao chép từ nền tảng nào đó không.

Rõ ràng là cậu ta rất non tay trong việc lấy lòng phụ nữ, đúng kiểu một “bình hoa di động” đầu óc trống rỗng.

Chán đến mức chẳng còn gì làm, tôi đành trích một chút thời gian quý báu của mình để qua loa đối phó với cậu ta.

Tân Nguyên ngây thơ ngốc nghếch, không nhận ra sự hời hợt của tôi.

Cậu ta lại coi sự hời hợt ấy như một sự hưởng ứng, tự tin rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát được tôi.

Thế nên ngày hôm sau, cậu ta bắt đầu trò chuyện về cuộc đời, tình cảm, thâm tình giãi bày.

【Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi, tôi biết ngay là cậu sẽ quên mà.】

【Nói ra thì hơi xấu hổ, thật ra tôi đã âm thầm chú ý đến cậu từ lâu…】

【Năm ngoái trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh, tôi vốn định đưa nước cho cậu để làm dịu cổ họng. Nhưng tôi hồi hộp quá, chỉ biết ngơ ngác cầm chai nước, nhìn cậu lướt qua ngay trước mắt / ấm ức khóc lớn.】

Nhìn tin nhắn cậu ta gửi đến.

Tôi suy nghĩ một lát.

Hình như chuyện này cũng có thật.

Lúc đó cậu ta quả thực có cầm một chai nước đi ngang qua tôi.

Nhưng chai nước ấy không phải dành cho tôi, mà là đưa cho Chương Điềm.

【Xin lỗi vì đột nhiên nói những điều này, chắc đã khiến cậu khó xử rồi phải không? Nhưng tôi thực sự cảm thấy cậu rất đặc biệt / lén lút theo dõi / âm thầm quan sát.】

Khó xử?

Những lời dối trá của cậu ta không thể gây chút ảnh hưởng nào đến tôi cả.

Tôi không trả lời, ung dung chìm vào giấc ngủ.

Nếu cậu ta đã nói tôi đặc biệt như vậy.

Thì đối với một thiếu gia Tân Nguyên có vô số người theo đuổi, một người không thèm rep tin nhắn như tôi… chẳng phải lại càng đặc biệt hơn sao?

5.

Sáng hôm sau, tôi bất ngờ nhìn thấy Thẩm Chi Vân trong văn phòng của nhóm thi đấu toán học.

Giáo viên phụ trách cuộc thi nắm lấy cánh tay anh ta, giới thiệu: “Thành viên mới của nhóm chúng ta, Thẩm Chi Vân.”

Thầy giáo đặc biệt nói với tôi: “Nhân Nhân, em và Chi Vân, một người hạng nhất, một người hạng nhì, bình thường có thể trao đổi với nhau nhiều hơn.”

“Mong rằng trong giải đấu liên trường sắp tới, hai em có thể tạo nên một chiến thắng vang dội.”

Dưới ánh mắt khích lệ và kỳ vọng của thầy, tôi đành phải có chút tương tác với Thẩm Chi Vân, trao đổi WeChat, bắt tay chào hỏi.

“Chào cậu.”

Chàng trai tóc đen hơi gật đầu, lạnh nhạt nhưng không mất đi vẻ lịch sự: “Chào cậu.”

Tôi nở nụ cười ngọt ngào.

Chào nhé, một trong ba nam chính —— Thẩm Chi Vân.

6.

Sau đó, thầy giáo phát cho chúng tôi một số đề thi mô phỏng rồi rời đi, để lại văn phòng rộng lớn chỉ còn hai người chúng tôi.

Chiếc bàn làm việc dài hình chữ nhật, hai bên đều trống trải, nhưng Thẩm Chi Vân lại cố tình chọn vị trí đối diện tôi.

Chỉ cần ngẩng đầu, tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn, cao ngạo của anh ta dưới ánh sáng ngược.

Động tác kéo ghế tự nhiên và trôi chảy.

Trước khi ngồi xuống, anh ta còn lịch sự hỏi tôi: “Có được không? Ngồi đây sẽ tiện cho việc thảo luận.”

Cách làm của anh ta không thể bắt bẻ được gì.

Với điều kiện là — giả sử tôi không biết sự thật.

Khi đã hiểu rõ mục đích tiếp cận của đối phương, mọi hành động của anh ta trong mắt tôi đều trở nên đầy ẩn ý.

Ví dụ như lúc này—

Anh ta đẩy một tờ đề thi mô phỏng về phía tôi.

Dùng bút đánh dấu đỏ gạch chân những điểm quan trọng, sau đó đứng dậy, cúi người xuống để nói chuyện.

“Loại bài này không hay gặp lắm.”

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, hưởng ứng, muốn xem rốt cuộc tên này đang bày trò gì.

Chúng tôi qua lại trao đổi, càng nói càng nhập tâm.

Độ cúi người của anh ta cũng càng lúc càng thấp.

Tóc mái đen nhánh lướt nhẹ qua má tôi.

Hương thơm nam tính thanh mát thoang thoảng trong không khí, len lỏi vào cánh mũi tôi.

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page