Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

“Tôi không thích Chương Điềm. Trước đây tôi đối tốt với cô ấy, chỉ vì tôi ghét bị ép hôn, mà cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với kiểu người mà gia đình muốn tôi cưới.”

“Cô ấy rất dễ kiểm soát, nếu trở thành vợ tôi sau này, sẽ chẳng thể nào gây ra bất cứ mối đe dọa nào đối với tôi.”

Mỗi một chữ, anh ta nói ra vô cùng khó khăn, như thể đang nhục nhã khi phải phơi bày sự xấu xí trong lòng mình trước tôi.

Nhưng anh ta chỉ nói về chuyện của Chương Điềm, lại cố tình lảng tránh vụ bài viết trên blog.

Anh ta không đề cập đến, nhưng Tân Nguyên thì có.

“Thẩm Chi Vân, cậu chỉ nói mỗi chuyện của Chương Điềm thôi sao? Sao không nhắc gì đến bài đăng trên blog đi? Được thôi, nếu cậu không nói, để tôi nói thay cậu!”

“Ngậm miệng lại.” Ánh mắt Thẩm Chi Vân lạnh đi, giọng nói cũng trầm xuống, đanh thép ra lệnh: “Biến đi, đây là chuyện giữa tôi và Nhân Nhân.”

Anh ta mất bình tĩnh rồi.

Ồ, cuối cùng Thẩm Chi Vân cũng mất bình tĩnh rồi.

Vậy thì để anh ta sụp đổ thêm một chút nữa đi.

“Sao lại không để cậu ấy nói hết?” Tôi tiến sát Thẩm Chi Vân, giọng điệu nhàn nhạt: “Để cậu ấy nói.”

Có tôi hậu thuẫn, Tân Nguyên tiếp tục vạch trần: “Thẩm Chi Vân, cậu biết rất rõ Chương Điềm muốn vu khống Nhân Nhân, đúng không?”

Chứ còn gì nữa.

Ngay từ đầu, chính anh ta đã dẫn dắt Chương Điềm phát hiện ra chuyện tôi và Tân Nguyên có liên hệ bí mật.

Cũng từ giây phút đó, Chương Điềm đã trở thành con dao trong tay Thẩm Chi Vân – Một con dao dùng để đối phó với Tân Nguyên.

Tân Nguyên vẫn chưa dừng lại: “Nhưng cậu không ngăn cản.”

“Không những thế, để tạo dựng hình ảnh tốt đẹp trước mặt Nhân Nhân, cậu còn lợi dụng lòng đố kỵ của Chương Điềm, khiến cô ta đi moi móc thông tin về tôi, rồi đăng bài xuyên tạc sự thật.”

“Đợi đến khi mọi chuyện bị đẩy lên cao trào, cậu mới ‘chậm rãi’ đứng ra giúp Nhân Nhân giải thích, tiện thể vạch trần tôi, để Nhân Nhân tin rằng cậu là một người đáng tin cậy!”

“Thẩm Chi Vân, xét cho cùng, cậu cũng chỉ là một kẻ tồi tệ giống như tôi thôi. Nhưng nếu so ra thì… cậu còn bẩn thỉu hơn tôi nhiều!”

Tôi: “……”

Cũng không cần phải kẻ tám lạng, người nửa cân thế này.

Sắc mặt Thẩm Chi Vân tái nhợt đến gần như trong suốt.

Môi mím chặt, từ bỏ việc biện hộ cho bản thân.

Thay vào đó, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp.

Bên trong là một lọ sứ nhỏ, thân lọ được buộc một chiếc nơ bướm bằng ruy băng hồng nhạt.

Anh ta đưa nó cho tôi: “Quà tặng cậu, chúc mừng cuộc thi.”

Ban đầu, anh ta định chọn một dịp thích hợp, trịnh trọng trao đi lọ nước hoa này — một sản phẩm mà anh ta đã dồn hết tâm huyết điều chế riêng cho tôi.

Sau đó, sẽ nhân cơ hội ấy để thổ lộ tình cảm.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều hóa thành hư ảo.

Tôi còn chưa kịp động tay, Tân Nguyên đã lạnh mặt, vung tay hất tung lọ nước hoa.

Bốp—

Lọ sứ vỡ vụn thành từng mảnh.

“Coi như mất rồi.”

Thẩm Chi Vân cúi đầu, bối rối lẩm bẩm.

Mất rồi sao…

Mất cũng tốt.

Tôi cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, mở miệng là một nhát dao chí mạng: “Có vẻ như ngay cả nó cũng cho rằng, chúng ta vô duyên vô phận rồi.”

Vì câu nói của tôi, Thẩm Chi Vân đột ngột ngẩng đầu lên.

Thứ anh ta nhìn thấy— Là bóng lưng tôi rời đi, không chút lưu luyến.

25.

Những chuyện Thẩm Chi Vân đã làm với tôi nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Tôi trở thành một cô gái đáng thương trong mắt mọi người.

Mà cô gái đáng thương ấy— Lúc này lại đang thoải mái nằm cuộn tròn trên ghế sofa ở nhà, chờ điện thoại hỏi han an ủi từ Phó Tranh.

Chắc chắn hắn ta sẽ gọi đến, đây là cơ hội hoàn hảo để thừa cơ chen chân.

Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu sau, cuộc gọi của Phó Tranh vang lên.

“Cô học bá Thẩm ơi, cậu vẫn ổn chứ? Trời ạ, tôi với A Vân quen nhau hơn hai mươi năm, vậy mà không thể ngờ được, cậu ta lại làm ra chuyện như vậy!”

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page