Chương 2:
11/03/2025
Chương 3:
11/03/2025
Chương 4:
11/03/2025
Chương 5:
11/03/2025
Chương 1:
11/03/2025
Chương 10:
11/03/2025
Chương 15:
11/03/2025
Chương 14:
11/03/2025
Chương 13:
11/03/2025
Chương 12:
11/03/2025
Chương 11:
11/03/2025
Chương 9:
11/03/2025
Chương 8:
11/03/2025
Chương 7:
11/03/2025
Chương 6:
11/03/2025
Chương 16:
11/03/2025
Chương 17:
11/03/2025
Chương 18:
11/03/2025
Chương 19:
11/03/2025
“Tân Nguyên! Cậu có biết mình đang nói gì không? Bạn học Thẩm là do thầy giáo đề cử nên mới cùng tôi tham gia cuộc thi. Cậu ấy hoàn toàn không hề cố ý tiếp cận tôi!”
“Cậu sao có thể vì tư lợi cá nhân mà bôi nhọ cậu ấy như vậy? Cậu thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi!”
Nói xong, tôi không cho cậu ta bất cứ cơ hội nào để lên tiếng, quay người rời đi ngay lập tức.
Aizz.
Tôi sợ mình không đi nhanh, sẽ cười phá lên mất thôi.
Tân Nguyên à.
Có bực không? Có tức không?
Đi mà cắn xé với Thẩm Chi Vân đi nhé~
22.
Sau vụ việc này, Thành tích của Chương Điềm lao dốc không phanh, từ đó về sau không còn dám ngẩng đầu ở trường nữa.
Tân Nguyên cũng trở thành trò cười.
Bố tôi lo lắng, nắm chặt tay tôi dặn dò: “Nhà họ Tân quyền thế lớn, dù con là người bị hại, nhưng không thể đảm bảo họ sẽ không trút giận lên con, ép con phải lên tiếng thanh minh.”
“Nếu họ thực sự làm vậy, Nhân Nhân, con cứ yên tâm, tuy nhà mình không bằng họ, nhưng dù có phải liều mạng, ba cũng sẽ không để con chịu thiệt thòi.”
Tôi bật cười: “Nếu đối đầu trực diện với nhà họ Tân, thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Chuyện này bố đừng lo, nếu họ tìm đến thì con lại càng vui, con đã có sẵn kế hoạch rồi.”
Mọi thứ đều nằm trong dự tính của tôi.
Chưa đến mấy ngày, như mong đợi, người nhà họ Tân dẫn theo Tân Nguyên tìm đến tận cửa.
Bọn họ cười tươi, mở lời xin lỗi tôi.
“Chuyện này là do Tân Nguyên làm sai, xét cho cùng, cũng tại nó quá ngây thơ, bị con bé Chương Điềm kia lợi dụng.”
“Con đúng là người bị hại, nhưng con nghĩ xem, nhà chúng tôi cũng đâu có lợi lộc gì, Tân Nguyên cũng xem như nửa nạn nhân.”
“Tôi nghe nói nhà con kinh doanh xưởng rượu nhỏ, thế này đi, tôi sẽ làm người giới thiệu, kết nối vài kênh phân phối lớn cho nhà con. Đổi lại, con đứng ra đính chính, xóa hết ảnh trong điện thoại đi, vậy là xong chuyện.”
“Tiểu Thẩm, con thấy sao?”
“Dĩ nhiên, nếu con không muốn thanh minh, chúng tôi cũng có đủ cách để con phải làm điều đó.”
Lời nói nửa ép buộc, nửa dụ dỗ vừa dứt.
Người đầu tiên không chịu nổi chính là Tân Nguyên.
Cậu ta bối rối đến mức luống cuống, đột ngột đứng bật dậy: “Bố! Đã nói là đến xin lỗi mà!”
“Vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến Thẩm Nhân Nhân, là con có lỗi với cô ấy trước! Tin tức kia rõ ràng là do Thẩm Chi Vân tung ra, tại sao không tìm—”
“Câm miệng!” Người đàn ông giận dữ quát.
“Làm ra cái chuyện mất mặt này, mày còn thấy chưa đủ nhục nhã sao? Cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, có điểm nào hơn được Chi Vận không?”
“Bố thấy Chi Vận chỉ đơn giản là nhìn không vừa mắt cái thủ đoạn bẩn thỉu của mày nên mới phải ra mặt giúp cô bé đó thôi!”
Tôi thích thú.
Hay lắm.
Mắng nữa đi, cứ mắng thật nhiều vào.
Để Tân Nguyên càng thêm căm hận Thẩm Chi Vân.
Người đàn ông quay lại nhìn tôi, chờ tôi đưa ra câu trả lời.
Tôi mím chặt môi, ra vẻ khó xử vô cùng.
Dưới ánh mắt của người nhà họ Tân, tôi giả bộ ngập ngừng, miễn cưỡng gật đầu.
Thanh minh thì sao chứ.
Với biểu hiện của Chương Điềm và Thẩm Chi Vân lúc trước, chẳng ai tin lời thanh minh của tôi đâu.
Nhà họ Tân dĩ nhiên cũng hiểu điều này.
Đối với họ, đây chẳng qua chỉ là một tấm vải che đậy chút thể diện mà thôi.
Tôi chấp nhận một cách khó khăn như vậy, chẳng qua là muốn họ thấy rằng—
Món “quà lớn” họ mang đến, là họ ép tôi nhận lấy, chứ không phải tôi tự nguyện chấp nhận đâu nhé.
Dẫm lên nhà họ Tân làm bệ phóng, tôi nhanh chóng thu thập đủ thông tin các kênh phân phối, cùng với bố tôi dựa vào đó mở rộng ngành rượu.
Từ một xưởng rượu nhỏ, phát triển thành chuỗi thương hiệu rượu liên kết.
Thật tốt quá, cảm giác có người làm bệ đỡ đúng là khiến tôi vô cùng hài lòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận