Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

【Hôm nay tôi đi chơi bóng, nóng chết mất.】

Trong ảnh là cậu ta vừa tắm xong, vai khoác hờ chiếc khăn tắm trắng tinh.

Làn da ẩm ướt vương đầy giọt nước, lồng ngực nóng hổi ửng đỏ vì hơi nước.

Khi nhận được tin nhắn này, tôi đang cùng với Thẩm Chi Vân nghiên cứu đề thi mới.

Điện thoại đặt ngay trên bàn, không chút che giấu.

Màn hình vừa sáng lên, Thẩm Chi Vân liếc mắt đã nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó.

Tay cầm bút của anh ta khựng lại, nhắc tôi: “Có người gửi tin nhắn cho cậu.”

Tôi vẫn cúi đầu, tâm trí còn tập trung vào bài toán: “Không cần để ý, chắc không có chuyện gì quan trọng đâu.”

“Vẫn nên xem thử đi.”

Anh ta cố chấp như vậy, tôi lập tức nhạy bén nhận ra điểm bất thường.

Liếc nhìn màn hình, tôi liền thấy thông báo hiển thị: 【Tân Nguyên: Hình ảnh.】

Tôi lập tức nhận ra nội dung bức ảnh ấy là gì.

Vì thế, tôi bình tĩnh cầm điện thoại lên, mở ảnh ngay trước mặt Thẩm Chi Vân.

Xem xong, tôi cất điện thoại đi, thản nhiên nói: “Chúng ta tiếp tục bàn về đề bài lúc nãy đi.”

Thế nhưng Thẩm Chi Vân dường như không nghe thấy lời tôi, đờ đẫn xuất thần.

Ngòi bút trong tay siết chặt, giọt mực tụ lại ở đầu bút, nhỏ xuống trang giấy nháp, loang thành một vết đen loang lổ.

Mà bàn tay còn lại của anh ta, vô thức đặt lên bụng, ánh mắt giằng co dữ dội.

Nhìn thấy cảnh này, tôi chậm rãi nở nụ cười.

Chính xác rồi.

Tôi cố tình đấy.

Tôi không sợ Thẩm Chi Vân nhìn thấy, tôi chỉ sợ anh ta không thấy.

Đây chính là một cơ hội tuyệt vời mà ông trời đưa đến trước mặt tôi — một cơ hội để thăm dò thái độ và giới hạn của Thẩm Chi Vân.

Thời gian trước, để thể hiện mình thích lọ nước hoa kia đến mức nào, mỗi lần gặp Thẩm Chi Vân, tôi đều xịt một chút lên người.

Thỉnh thoảng còn vô tình buông ra vài câu nhận xét.

“Người có thể điều chế ra hương thơm như thế này, chắc hẳn trong đời thực phải là một người điềm tĩnh, tự chủ, tinh tế và rất giỏi quan sát nhỉ.”

“Tại sao lại nghĩ vậy?”

“Bởi vì mùi hương này ấy mà, mỗi khi xịt lên trước khi ngủ, tôi luôn có cảm giác như mình bước vào thế giới nội tâm của ai đó vậy. Giống như mùi hương của nó — một vị ngọt lạnh xen lẫn chút đắng nhẹ.”

“Cậu nói xem, liệu có phải nhà điều chế nước hoa này mang trong lòng một nỗi tiếc nuối nào đó không? Nhưng mà thôi, tôi chỉ đoán bừa thôi, nói lung tung ấy mà.”

Hồi đó, nét mặt của Thẩm Chi Vân trông thế nào nhỉ.

À, hình như anh ta đã cười.

Bây giờ xem ra, màn diễn đầy ngọt ngào và sâu lắng trước đó của tôi cũng không hề uổng phí.

17.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi tạm biệt Thẩm Chi Vân, tôi đột nhiên nhận được điện thoại từ giáo viên phụ trách đội thi.

Thầy nói rằng cuộc thi đã đến gần, nhóm nghiên cứu vừa ra một loạt đề mô phỏng nâng cao, yêu cầu tôi và Thẩm Chi Vân nhanh chóng luyện tập.

Vừa cúp điện thoại, Thẩm Chi Vân đã gọi đến bằng cuộc gọi thoại.

Chúng tôi đồng tình rằng, không bằng chọn ngay hôm nay, vậy nên lập tức hẹn địa điểm, chuẩn bị lên đường.

Khi tôi đang định gọi xe, Phó Tranh xuất hiện.

Hắn ta phóng xe máy đến, dừng ngay trước mặt tôi.

Tháo mũ bảo hiểm xuống, cười rạng rỡ: “Muốn tôi chở một đoạn không?”

Tôi nhướn mày, không nói gì.

Ánh mắt lướt qua những vết thương mới trên người hắn ta.

Rồi dứt khoát ngồi lên yên sau, tiện tay ném cho hắn ta một hộp băng cá nhân mà tôi đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng cũng có dịp dùng đến.

Phó Tranh: “?”

“Trước khi chạy xe, xử lý vết thương của cậu trước đi. Còn nữa, đi chậm thôi, tôi không muốn lát nữa trông giống cậu, toàn thân đầy vết xước đâu.”

Hắn ta soi gương, nhìn vết thương trầy xước của mình rồi nhún vai.

“Thế này mà cũng gọi là vết thương à?”

“Dù nhỏ cũng là vết thương. Nguyên tắc đơn giản thế mà cậu cũng không hiểu sao? Thế nào, chưa từng có ai dạy cậu à?”

Vì câu nói của tôi, sắc mặt Phó Tranh tối sầm lại, nụ cười vốn rạng rỡ trên mặt hắn ta chợt trầm xuống: “Chẳng ai thèm quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.”

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page