Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

Tóm lại, giống hệt bản chất con người hắn ta — xảo trá, khó ưa.

Tôi đoán Phó Tranh chắc chắn đang rất xem thường vẻ mặt tự tin của tôi lúc này.

Dù sao, Thẩm Chi Vân cũng giấu kín bí mật của mình đến mức ngay cả Chương Điềm – người mà anh ta yêu thương nhất – cũng không hề biết.

15.

Về thắc mắc của tôi đối với tính cách của Chương Điềm vào cuối tuần, đến thứ Hai, tôi đã có được câu trả lời.

Suốt hai năm đại học, Chương Điềm chưa bao giờ chủ động tìm tôi nói chuyện.

Lần này lại là lần đầu tiên cô ta đến trước bàn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Tôi nghe nói, dạo gần đây, cậu và Tân Nguyên có qua lại khá thân thiết.”

Ba kẻ cặn bã kia hành động chẳng liên quan gì đến Chương Điềm, cô ta cũng không nhất thiết phải làm nữ chính vạn nhân mê.

Tôi không có lý do gì để giận lây sang Chương Điềm.

Vậy nên tôi chỉ dịu dàng mỉm cười, ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói.

Chương Điềm cau mày, cắn môi, rồi tiếp lời: “Cậu đừng qua lại với cậu ấy nữa.”

Hử?

Tôi bỗng bừng tỉnh.

Lẽ nào cô ta có lòng tốt đến nhắc nhở tôi?

Nhưng câu nói tiếp theo của cô ta lại khiến tôi cảm thấy không ổn.

“Tân Nguyên tiếp cận cậu không phải vì thích cậu đâu. Về bản chất… cậu ấy làm vậy là vì tôi.”

“Tôi chỉ vô tình nói rằng mình ngưỡng mộ việc cậu luôn đứng nhất. Tôi không ngờ… cậu ấy lại vì muốn làm tôi vui mà đi tiếp cận cậu, cố gắng ảnh hưởng đến cậu. Tôi biết cậu ấy làm vậy không đúng, nhưng cậu ấy thật sự không có ác ý gì đâu.”

“Vậy nên… cậu có thể tránh xa cậu ấy một chút không? Cứ từ chối cậu ấy nhiều vào, đừng để ý đến cậu ấy nữa, có được không?”

??

Tôi suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm, không nhịn được, bật cười: “Tôi có thể không để ý đến cậu ấy, nhưng tôi có một thắc mắc.”

“Nếu như Tân Nguyên tiếp cận tôi là vì cậu, thì rõ ràng cậu hoàn toàn có thể trực tiếp yêu cầu cậu ấy đừng dính dáng đến tôi nữa. Tại sao lại phải bỏ gần tìm xa, chạy đến yêu cầu tôi vậy?”

Chương Điềm mím chặt môi, ánh mắt long lanh như sắp khóc, trông cứ như thể tôi đang bắt nạt cô ta vậy.

“Cậu… cậu ấy dù sao cũng chỉ muốn tốt cho tôi. Hơn nữa, tôi nói với cậu những điều này cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi.”

“Tân Nguyên rất đơn thuần, dễ được lòng người. Nếu bây giờ cậu từ chối cậu ấy, cậu vẫn còn kịp dừng lại, tập trung vào việc học.”

Hả?

Tôi nghĩ mình đã hiểu rõ rốt cuộc Chương Điềm thuộc kiểu người nào rồi.

Cô ta chẳng có chút liên quan nào đến cái gọi là “dịu dàng đoan trang” cả.

Tôi còn chưa trách cứ gì cô ta, vậy mà cô ta đã sắp khóc đến nơi rồi.

Chọc cho nữ chính vạn nhân mê rơi nước mắt không phải chuyện tốt đẹp gì.

Để tránh rắc rối về sau, tôi đưa cho cô ta một tờ giấy, giọng điệu đầy hàm ý: “Cảm ơn cậu đã quan tâm. Cậu yên tâm, tôi sẽ lạnh nhạt với Tân Nguyên.”

Nhưng tôi thực sự rất tò mò.

Tôi và Tân Nguyên rất ít khi gặp mặt trực tiếp ngoài đời, vậy Chương Điềm làm sao mà biết rõ như vậy về chuyện giữa tôi và cậu ta nhỉ?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bỗng dâng lên một suy đoán…

16.

Lạnh nhạt với Tân Nguyên vốn dĩ đã là một phần trong kế hoạch của tôi.

Chương Điềm đột ngột xuất hiện, lại vô tình mang đến cho tôi một cái cớ hoàn hảo.

Đối diện với những tin nhắn cậu ta gửi đến, từ việc thường xuyên trả lời lúc ban đầu, tôi dần dần trở nên lạnh nhạt.

Tân Nguyên tuy chậm chạp, nhưng không đến mức ngu ngốc đến nỗi không nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của tôi.

Ban đầu, cậu ta còn làm ầm lên, không cho tôi lơ là mình.

Nhưng sau đó, phát hiện cách này không có tác dụng với tôi.

Ngược lại, cậu ta bắt đầu dè dặt duy trì liên lạc giữa hai chúng tôi.

Thậm chí chẳng cần tôi đòi hỏi, cậu ta cũng sẽ chủ động kiếm cớ gửi ảnh cho tôi.

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page