Đều Là Khách Qua Đường Của Chụy Đây

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi là nữ phụ ác độc trong một bộ truyện vạn nhân mê.

Nam chính đều không ưa tôi.

Để khiến tôi mất mặt, họ giả vờ chân thành tiếp cận tôi.

Ngày đầu tiên, họ cùng tôi bàn luận về văn học, về lý tưởng, hăng say nói về nghệ thuật.

Ngày thứ hai, họ cùng tôi nói về cuộc đời, về tình cảm, thâm tình giãi bày.

Ngày thứ ba…

Tôi: “Ở đây có cho xem cơ bụng không?”

Bọn họ đơ người.

1.

“Thẩm Nhân Nhân lại đứng nhất nữa rồi, da mặt cô ta đúng là dày thật, làm sao có thể trơ trẽn như vậy chứ?”

“Đúng thế, nhà cô ta giàu có như vậy, sao còn tranh vị trí thứ nhất với Điềm Điềm? Nhường học bổng hạng nhất cho Điềm Điềm chẳng phải tốt hơn sao?”

Tôi xách cặp sách, vừa bước ra khỏi lớp.

Vài nam sinh trong lớp lập tức bu quanh bàn của Chương Điềm, ân cần hỏi han, đồng thời lớn tiếng lên án cô gái tên Thẩm Nhân Nhân.

Mà Thẩm Nhân Nhân trong miệng bọn họ, chính là tôi.

Tôi cầm điện thoại lên, mở bảng xếp hạng thành tích chuyên ngành mà cố vấn lớp gửi trong nhóm.

Hạng nhất là tôi.

Hạng sáu là Chương Điềm, còn thụt lùi hai bậc so với lần trước.

Chỉ có ba hạng đầu mới nhận được học bổng.

Rõ ràng, dù có nhường cũng vô ích.

Những người bảo tôi nhường hạng nhất này, đầu óc còn hoạt động không vậy?

Chắc là không.

Bọn họ hoàn toàn phù hợp với hình mẫu nịnh bợ không có đầu óc trong ấn tượng của tôi.

Tôi biết mà, mình không nên kỳ vọng vào thế giới này — Chỉ là một cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê thôi, làm sao có thể nói chuyện logic được chứ.

Quan trọng nhất là, trong nguyên tác, tôi là nữ phụ ác độc.

Nữ chính là Chương Điềm.

Theo đuổi nữ chính, châm chọc nữ phụ là nhiệm vụ xuyên suốt cuộc đời của dàn nhân vật phụ.

Vậy nên, từ cái miệng nhiệt độ 37 độ của bọn họ thốt ra những lời lạnh lẽo như vậy, thật sự hợp lý quá rồi.

Thôi kệ, chỉ là nhân vật phụ mà thôi.

Tôi nhấc cặp sách lên, đeo lên lưng, hờ hững rời đi.

Nhưng khi đi ngang qua sân bóng rổ, vẻ mặt bình thản của tôi bỗng chốc vỡ vụn vì một quả bóng đang lao tới.

Quả bóng rổ đỏ rực đập mạnh vào tôi.

Do lực va chạm quá lớn, tôi bị kéo theo… ngã ngồi xuống đất.

Một chàng trai mặc áo thun trắng xuyên qua sân bóng, chạy như bay tới đỡ tôi dậy.

Nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta, tôi không khỏi híp mắt lại.

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Cậu ta vừa nói lời xin lỗi, vừa lộ ra vẻ mặt hoảng hốt bối rối.

“Khuỷu tay sưng lên rồi.” Cậu ta cắn môi: “Để tôi đưa cậu đến bệnh việ—”

Tôi hất tay cậu ta ra, lạnh nhạt từ chối: “Không cần phiền phức thế đâu.

“Cậu chuyển tiền thuốc men cho tôi là được, tôi có thể tự đi.”

Tôi giơ mã thanh toán ra, chìa về phía cậu ta.

Đối phương ngây người, biểu cảm suýt nữa thì sụp đổ.

Cậu ta vô thức sờ sờ gương mặt đẹp trai của mình, vẫn không cam tâm mà nói: “Hay để tôi đưa cậu đi đi, dù gì cũng là lỗi của tôi.”

Có vẻ day dứt lương tâm, đôi mắt nai con nhìn chằm chằm vào tôi không rời.

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại dịu xuống, giả vờ mắc câu: “Được thôi.”

2.

Tôi theo cậu ta lên xe.

Nghe tài xế gọi cậu ta là “Thiếu gia Tân Nguyên”, ánh mắt tôi lướt qua gương mặt cậu ta.

Trong lòng đã hiểu rõ.

Quả nhiên là cậu ta.

Ngay khi Tân Nguyên xuất hiện, tôi đã nhận ra.

Trong nguyên tác, cậu ta là vệ sĩ tận tâm của nữ chính, cũng là một trong ba nam chính của câu chuyện này.

Cả ba người bọn họ đều rất ghét tôi.

Vì tôi liên tục giành hạng nhất, khiến nữ chính – người mà họ nâng niu trong lòng – phải rơi nước mắt.

Họ nhất trí cho rằng, chính tôi là kẻ cản đường nữ chính.

Chính tôi là người không có lòng trắc ẩn với nữ chính xuất thân nghèo khó, không chịu nhường vị trí đầu bảng cho cô ta.

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page