14.
Ngoại trừ thời gian chăm chỉ kiếm điểm, Kỷ Dự Châu thường cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm vào lúc rảnh rỗi.
“Lâm Sơ Duệ, chỗ này buồn chết được, mười năm qua cô sống kiểu gì vậy?”
Tôi liếc nhìn Kỷ Dự Châu đang nhàm chán rồi bình tĩnh nói: “Tôi đọc sách và làm bài tập. Nếu anh muốn, tôi có thể cho mượn.”
“Hơn nữa, nơi này không buồn như anh nghĩ đâu. Trong làng có rất nhiều hoạt động giải trí cho trẻ con, không chỉ có câu cá, bắt côn trùng, thả diều, nhặt trứng chim, ném đá, v.v… Nếu anh muốn, có thể nhờ bọn nhỏ dẫn đi chơi.”
Kỷ Dự Châu tỏ vẻ không mấy hứng thú: “Thôi, ai lại đi chơi với lũ nhóc đầu còn chưa mọc đủ tóc chứ.”
Tôi: “…Tốt nhất là anh nên như vậy.”
Thật lòng mà nói, có một số người đầu óc cũng chẳng hơn tụi nhóc bao nhiêu.
Khi tôi và Kỷ Dự Châu đi nhổ lạc từ đồng về, tình cờ gặp đám con trai đang tụ tập, không rõ đang bày trò gì.
Thấy tôi, tụi nhỏ lập tức cười rạng rỡ chào: “Chị Duệ Duệ!”
Nhưng khi trông thấy Kỷ Dự Châu bên cạnh, vẻ mặt chúng lại trở nên rụt rè.
Tôi cong mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy đứa đang chơi gì vậy?”
Hầu hết tụi nhỏ chỉ tầm bảy, tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ khoảng mười, đúng độ tuổi thích chơi đùa. Một đứa giơ chiếc ná cao su ra, hơi ngại ngùng nói: “Tụi em thi xem ai bắn vỡ chai trước. Ai thắng thì được cả nhóm mua cho một gói mì.”
Tôi suy nghĩ rồi quay sang hỏi Kỷ Dự Châu: “Thử không?”
Kỷ Dự Châu liếc nhìn chiếc chai nhựa cách đó mười mét, định quay mặt làm lơ, nhưng chẳng biết nghĩ gì lại nói: “Được thôi.”
Anh nhận lấy chiếc ná cao su từ tụi nhỏ rồi ngắm nghía rất kỹ.
“Lâm Sơ Duệ, bóc cho tôi ít đậu phộng.”
Một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu tôi: “Anh không định dùng đậu phộng…”
Anh ta lơ đãng ngân nga, nhặt lấy vài hạt đậu phộng tôi vừa bóc vỏ, nhét vào túi, rồi giương ná nhắm vào chiếc chai, từ từ kéo dây cao su ra.
Ánh mắt tôi bất giác dừng lại ở vẻ mặt tập trung của anh, rồi trượt xuống bàn tay gân guốc.
Ngón tay thon dài, đầu ngón sạch sẽ, gân tay nổi rõ vì dùng sức – trông cực kỳ mạnh mẽ.
Khi tôi còn đang thắc mắc không biết Kỷ Dự Châu có làm được không…
Một hạt đậu phộng theo cú giật của anh ta bắn vút ra ngoài –
Một khung cảnh “tuyệt đẹp” lướt qua trước mắt tôi.
Tụi nhỏ nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu đầy thấu hiểu.
Tôi cố nhịn cười, sợ cười ra tiếng sẽ phá hỏng không khí.
Phản ứng của Kỷ Dự Châu điềm tĩnh hơn tôi tưởng. Anh ta nhét thêm một hạt đậu phộng khác vào túi đạn, lại nhắm.
Lần này, hạt đậu bay vèo trong gió, nảy thẳng về phía cái chai.
Cú va chạm mạnh đến nỗi nắp chai nhựa bay tung, chai lăn lóc mấy vòng mới dừng lại.
Không khí lặng đi trong vài giây.
Kỷ Dự Châu nhướn mày đầy hài lòng, có vẻ càng lúc càng hứng thú.
“Đặt cái gì xa hơn đi, cái này dễ quá.”
Sau ngày hôm đó, Kỷ Dự Châu có thêm một vài “fan nhí” luôn bám theo anh.
Lúc rảnh rỗi, mấy đứa nhỏ thường kéo anh đi chơi cùng.
Kỷ Dự Châu thật sự rất phiền.
Lần nào anh cũng tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn để mặc bọn nhỏ lôi kéo anh tham gia mấy trò nghịch ngợm của tụi nó.
Có lẽ vì con bé là con gái, nên anh kiên nhẫn với nó hơn một chút, thậm chí còn cưng chiều hơn một chút.
Tiểu Đào bắt Kỷ Dự Châu ngồi xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ bé nghịch mái tóc đen mềm của anh một hồi.
Rồi cuối cùng, nó cũng buộc thành công cho anh một búi tóc nhỏ.
Kỷ Dự Châu cực kỳ ghét kiểu này.
Nhưng khi nhìn đôi mắt to tròn long lanh và khuôn mặt lem luốc của Tiểu Đào, anh chỉ đành nuốt cơn giận vào bụng, miễn cưỡng nói:
“Được rồi, chuyện này sẽ không có lần sau đâu.”
Như thể đã đoán trước phản ứng của anh, Tiểu Đào cười tít mắt, chân mày cong cong như vầng trăng.
Tôi liếc nhìn búi tóc nhỏ trên đầu anh, khóe môi cũng khẽ cong lên.
Thành thật mà nói, nhìn cũng ra dáng đấy chứ.
Thật ra kiểu tóc này nếu không buộc khéo rất dễ khiến người ta trông ngớ ngẩn, nhưng Kỷ Dự Châu có khuôn mặt khá dữ tợn.
Búi tóc nhỏ, kết hợp với đôi lông mày rậm và ánh mắt sắc bén, không hiểu sao lại càng làm nổi bật vẻ ngang ngược, cứng đầu của anh.
Tiểu Đào cứ nhìn mãi, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Nhưng không biết nó chợt nghĩ đến điều gì, nét mặt lập tức xị xuống.
“Anh ơi, chị Sơ Duệ nói… anh sắp đi rồi.”
Khi nói câu đó, mắt Tiểu Đào dần đỏ hoe: “Anh không thể ở lại thêm một chút nữa sao…”
Thời gian trôi nhanh thật.
Không biết từ lúc nào, Kỷ Dự Châu đã kiềm chế tính khí thất thường của mình, ở lại cái làng quê mà anh từng cực kỳ ghét này suốt hơn hai mươi ngày.
Điểm tích lũy của anh cũng đã hơn bảy mươi điểm.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, anh có thể sớm rời khỏi đây, quay về làm công tử được người ta nâng niu như trước.
Kỷ Dự Châu hơi sững người.
Tính ra thì, cũng đã lâu rồi anh không còn nhắc tới chuyện điểm số.
Ban đầu, từ chống đối, anh dần quen với cuộc sống nơi đây. Giờ thì, những công việc đồng áng từng khiến anh phát điên, anh lại có thể làm không những thành thạo mà còn làm tốt.
Cảm giác… như thể rời khỏi đây không còn là điều quá quan trọng nữa.
Kỷ Dự Châu cúi mắt, im lặng.
Một lúc sau, anh thở dài, nhéo gò má tròn trĩnh của Tiểu Đào: “Sao lại khóc? Khóc xấu thế. Nghỉ hè rồi hãy đi.”
Tiểu Đào cố kìm những giọt nước mắt vừa trào ra.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
“Giả đấy. Còn tùy tâm trạng. Lần sau em dán sticker linh tinh lên mặt anh xem?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh: “Anh thật sự định đi sau kỳ nghỉ hè à? Anh không ghét nơi này sao?”
Kỷ Dự Châu quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Nhưng ai bảo tôi bị thua trò chơi vài hôm trước, rồi phải mua mì gói đủ ăn một tháng cho lũ nhóc đó? Tôi đâu phải kiểu người không dám nhận thua.”
Tôi: “……”
16.
Kỷ Trường Phong gọi đến.
Sau khi biết tình hình gần đây của Kỷ Dự Châu, ông có phần ngạc nhiên, nói: “Nó đã ở đó gần một tháng rồi, chắc cũng đến lúc phải quay về…”
Tôi đưa điện thoại cho Kỷ Dự Châu: “Là ba anh gọi, ông ấy muốn nói chuyện với anh.”
Kỷ Dự Châu vô thức nhíu mày, miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, giọng điệu sắc bén:
“Tôi còn có thể nói gì với ông ta chứ?” Dù nói vậy Kỷ Dự Châu vẫn nghe máy.
“Chính ông là người ném tôi vào đây, còn giả vờ gì nữa? Tại sao tôi phải tin lời ông? Chỉ là… bây giờ tôi không muốn quay lại.”
Nói xong, không đợi đầu dây bên kia phản hồi, anh dứt khoát cúp máy, sắc mặt lạnh tanh.
Quan hệ giữa hai cha con, rõ ràng là rất tệ.
Có lẽ do ảnh hưởng từ cuộc gọi đó, bữa cơm tối nay Kỷ Dự Châu chỉ ăn được vài miếng rồi đặt bát đũa xuống.
Bà cụ thở dài: “Sơ Duệ, con cẩn thận quá mức rồi đấy, sao không ra nói chuyện với nó đi?”
Tôi bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn còn giận vì cuộc gọi đó à?”
Kỷ Dự Châu đứng trước khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm đen đặc ngoài kia, như đang để mặc suy nghĩ mình trôi dạt đâu đó.
Nghe thấy giọng tôi, anh chỉ nghiêng đầu liếc qua, giọng điệu bướng bỉnh:
“Không có. Nổi giận với lão già đó chẳng khác nào lãng phí cảm xúc.”
“…Quan hệ giữa hai người… có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
Kỷ Dự Châu không có ý định phủ nhận.
“Vậy… tại sao lại thành ra thế này?”
Kỷ Dự Châu nhất thời im lặng.
Một lúc sau, anh bật cười khẩy:
“Ông ta chỉ quan tâm đến cái công ty chết tiệt của mình. Gia đình chẳng là gì so với sự nghiệp của ông ta.”
Có lẽ vì nhớ lại chuyện cũ không vui, sắc mặt Kỷ Dự Châu trở nên lạnh hơn hẳn.
“Khi tôi còn nhỏ, ông ta thường xuyên vắng nhà, đi công tác hay làm thêm đến khuya. Tôi đã quen rồi. Nhưng hôm đó thì khác… Đó là sinh nhật thứ bảy của tôi.”
“Hồi đó, ông ta từng hứa với tôi và mẹ rằng sẽ ở nhà vào sinh nhật. Nhưng rồi ông ta thất hứa. Mẹ tôi không đành lòng nhìn tôi thất vọng, nên đã mang bánh sinh nhật đến công ty, đưa tôi đi gặp ông ta.”
Tôi có linh cảm không lành, siết chặt tay, nhìn vào gương mặt lạnh như băng của anh.
Kỷ Dự Châu khẽ nói:
“Không ai ngờ lại xảy ra tai nạn. Trên đường đi, xe gặp sự cố. Vì che chắn cho tôi mà mẹ bị thương nặng, chưa kịp đến bệnh viện đã mất…”
Chỉ khẽ cong môi, cười một nụ cười đầy mỉa mai:
“Tôi sai rồi. Nếu không vì tôi, mẹ đã không gặp chuyện. Nhưng còn ông ta thì sao? Ông ta không có trách nhiệm gì à?”
Tôi khẽ thì thầm:
“Vậy… anh hận ông ấy? Hoặc ít nhất là… hận ông ấy và cũng hận cả bản thân mình?”
“Anh không muốn ông ta sống yên ổn, nên anh đánh nhau, bỏ học, chống đối thầy cô, cố tình trở thành một đứa trẻ nổi loạn, như một cái gai, chỉ để ông ta thấy có lỗi, thấy đau lòng, đúng không?”
Kỷ Dự Châu cụp mắt xuống, không trả lời.
Tôi nhìn ra bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
“Nhưng anh biết không… tất cả những gì anh làm không phải để trừng phạt ông ấy, mà là để giày vò chính bản thân mình. Đó không phải điều mẹ anh muốn thấy.”
“Tôi không có tư cách, cũng không có quyền ép anh làm hòa với cha mình. Nhưng tôi nghĩ… anh nên thử làm hòa với chính mình trước.”
“Anh cần trở nên mạnh mẽ. Khi anh thực sự trưởng thành, độc lập và chín chắn, nếu anh vẫn muốn trả thù, lúc đó hãy làm.”
“Anh có thể giành lấy công ty mà ông ta xem như mạng sống, hoặc… muốn làm gì cũng được.”
Cả không gian chìm vào im lặng.
Tôi tưởng anh sẽ không phản hồi gì. Nhưng rồi trong làn gió đêm dịu nhẹ, giọng nói trầm trầm của anh vang lên:
“…Được rồi. Tôi hiểu rồi.”
Lúc ấy, ánh trăng đổ xuống qua khung cửa sổ như nước, không khí thoảng hương cỏ cây mùa hạ, mọi ưu phiền như bị bầu trời đầy sao cuốn trôi đi mất, chỉ còn lại sự yên bình mênh mang.
Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng của anh: “Hửm?”
“…Đến giờ đi ngủ rồi. Sáng mai chúng ta còn phải vào thị trấn mua mì gói cho bọn trẻ.”
Tôi không nhịn được cười:
“Chúc anh mơ đẹp, ngủ ngon nhé.”
Anh khẽ cụp mắt xuống, khóe môi cong lên, lông mày và ánh mắt dường như trở nên dịu dàng lạ thường dưới ánh trăng.
Lê nga
Hay quá
4 giờ
Thuhien10
Các nàng cho mình xin 1 tim nhé
10 giờ