Danh sách chương

Chương 1: Phần đệm

18/05/2025

Chương 2: Trở Về Quê Hương

18/05/2025

Chương 3: Tin Dữ

18/05/2025

Chương 4: Vào kinh

18/05/2025

Chương 5: Thuận buồm xuôi gió

18/05/2025

Chương 6: Kha gia

18/05/2025

Chương 7: Biểu muội

18/05/2025

Chương 8: Chết là đáng đời!

18/05/2025

Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta

18/05/2025

Chương 10: Trâm Cài Tóc

18/05/2025

Chương 11: Trà thuốc

18/05/2025

Chương 12: Đại phu

18/05/2025

Chương 13: Hồ Viên Ngoại

18/05/2025

Chương 14: Trà thuốc

18/05/2025

Chương 15: Có người tìm

18/05/2025

Chương 16: Ba điều kiện

18/05/2025

Chương 17: Làm đại phu

18/05/2025

Chương 18: Bùi điện soái

18/05/2025

Chương 19: Ba cây ngân châm

18/05/2025

Chương 20:

18/05/2025

Chương 21:

18/05/2025

Chương 22:

18/05/2025

Chương 23: Nữ đại phu

18/05/2025

Chương 24: Hồ đồ

18/05/2025

Chương 25: Lấy lui làm tiến

18/05/2025

Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?

18/05/2025

Chương 27: Bán trà thuốc

18/05/2025

Chương 28: Xuân Thủy Sinh

18/05/2025

Chương 29: Nho sinh mua thuốc

18/05/2025

Chương 30: Ngô Hữu Tài

18/05/2025

Chương 31:

18/05/2025

Chương 32:

18/05/2025

Chương 33:

18/05/2025

Chương 34:

18/05/2025

Chương 35:

18/05/2025

Chương 36:

18/05/2025

Chương 37: Vả mặt

18/05/2025

Chương 39: Đóng cửa

18/05/2025

Chương 38: Cãi nhau

18/05/2025

Chương 40: Tìm người

18/05/2025

Chương 41: Ta có tín vật

18/05/2025

Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công

18/05/2025

Chương 43: Hiện trạng

18/05/2025

Chương 44: Vạn Phúc gia

18/05/2025

Chương 45: Thật đáng tiếc

18/05/2025

Chương 46: Tình báo

04/06/2025

Chương 47: Vay tiền

04/06/2025

Chương 48: Nhìn nhầm thôi

04/06/2025

Chương 49: Con bạc

30/06/2025

Chương 50: Cứ theo quy củ

30/06/2025

Chương 51: Uy hiếp

30/06/2025

Đăng Hoa Tiếu (Hoa đèn cười)

Chương 50: Cứ theo quy củ

Chương trước

Chương sau

Ngân Tranh thuở nhỏ lưu lạc chốn lầu xanh, tài lắc xúc xắc đã sớm đạt đến mức thượng thừa. Muốn khơi gợi máu cờ bạc của Vạn Toàn, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Vân Nương từng cười nói với nàng: “Tiểu Thập Thất, ta nói cho con biết nhé, nếu con ghét ai, thì cứ hạ độc người đó, độc cho hắn ta thối rữa ngũ tạng lục phủ, mới có thể hả giận.”

Máu cờ bạc à…

Đó cũng là một thứ độc khó giải.

Ánh mắt Lục Đồng tối lại, lặng lẽ nhìn người dưới lầu.

Vạn Toàn dưới ánh đèn lại bắt đầu run rẩy.

Vận may của hắn ta đã hết, còn vận rủi thì lại không thấy đáy.

Đối phương tăng cược dường như không để ý, nhưng ván sau lại lớn hơn ván trước, ngân phiếu cứ thế tuôn ra như nước. Mỗi lần hắn ta đều nghĩ, ván sau, ván sau nhất định sẽ gỡ lại. Nhưng ván sau, Thần Tài dường như vẫn không chiếu cố hắn ta.

Hơi men dần bốc lên đầu, mặt hắn ta đỏ bừng, mắt cũng đỏ ngầu, không biết đã thua bao nhiêu, khi sờ vào trong ngực, lại thấy trống rỗng.

Hết rồi?

Sao có thể?

Đó là hai ngàn lượng bạc đấy!

Đầu óc Vạn Toàn trống rỗng, gió thổi tung cửa sổ bên ngoài, một làn mưa đêm lạnh buốt tạt vào mặt hắn ta, khiến hơi men kích động ban nãy của hắn ta tan đi, cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Ta… ta thua bao nhiêu rồi?” Hắn ta mơ màng hỏi.

Tên tiểu nhị ghi sổ bên cạnh cười nói: “Ngài tổng cộng đã thua năm ngàn lượng bạc.”

“Năm ngàn lượng?” Vạn Toàn ngơ ngác nhìn hắn: “Ta lấy đâu ra năm ngàn lượng?”

Hắn ta tổng cộng chỉ mang theo hai ngàn lượng bạc, lấy đâu ra năm ngàn lượng?

“Ngài không đủ tiền, đã lấy danh nghĩa phủ Kha gia ở phía nam thành, viết giấy nợ rồi ạ.” Tên tiểu nhị vẫn cười niềm nở: “Chắc ngài uống say quá, không nhớ rồi sao?”

Vạn Toàn như bị sét đánh.

Hắn ta viết giấy nợ?

Hắn ta viết giấy nợ lúc nào!

Hắn ta vừa rồi chỉ đánh bạc với Trịnh công tử, hắn ta thua rất nhiều, nhưng sao năm ngàn lượng bạc lại có thể thua nhanh như vậy?

Trịnh công tử… Đúng rồi, Trịnh công tử đâu?

Vạn Toàn ngẩng đầu nhìn, phía đối diện sòng bạc ồn ào náo nhiệt, từng khuôn mặt chế giễu đang nhìn hắn ta, nhưng lại không thấy bóng dáng Trịnh công tử đâu.

Không đúng… không đúng…

Hắn ta bị lừa rồi!

Tên tiểu nhị cười hỏi: “Công tử còn chơi nữa không?”

Vạn Toàn đẩy mạnh bàn về phía trước: “Chơi cái gì mà chơi? Sòng bạc các ngươi gian lận, dùng mánh khóe lừa người!”

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt tên tiểu nhị biến mất, giọng hắn cũng trở nên âm trầm: “Công tử muốn quỵt nợ rồi.”

“Ai muốn quỵt nợ?” Lại có tiếng người vang lên, từ sâu trong sòng bạc, một người đàn ông cao lớn bước ra, người này mặt mày bặm trợn, hung thần ác sát, nhìn qua đã khiến người ta sợ hãi.

Vạn Toàn co rúm người lại, thấy sau lưng người đàn ông đó còn có một người mặc áo xám. Người áo xám có dáng người gầy yếu, bị người phía trước che mất một nửa, không nhìn rõ mặt mũi, loáng thoáng thấy tuổi còn rất trẻ.

Người trẻ tuổi lên tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, lại khiến Vạn Toàn trong nháy mắt thấy da đầu tê dại.

Hắn nói: “Tào gia, đối phương đã muốn quỵt nợ, thì cứ theo quy củ của Khoái Hoạt Lâu, một trăm lượng bạc một ngón tay.”

Tên tiểu nhị bên cạnh ngập ngừng: “Nhưng hắn nợ ba ngàn lượng.”

Người đó thản nhiên nói: “Vậy thì chặt hết cả ngón tay ngón chân đi.”

Kha phủ mấy ngày nay đặc biệt náo nhiệt.

Vài ngày nữa là đến sinh nhật của Kha đại nãi nãi Tần thị. Khác với Lục thị xuất thân thấp hèn trước đây, cha của Tần thị là Hiệu thư lang của Bí thư tỉnh đương triều.

Quan chức của Tần phụ tuy không lớn, nhưng dù sao cũng cao hơn người thường một bậc. Đối với một gia đình thương nhân như Kha gia, thì việc có thể kết thân với một gia đình như vậy thực sự là nhặt được của quý.

Vì vậy, cả Kha gia trên dưới đều đặc biệt chiều chuộng, lấy lòng vị đại nãi nãi mới vào cửa này. Tiệc sinh nhật của nàng ta đã được chuẩn bị trước nửa tháng.

Vạn ma ma bận rộn cả ngày sắp xếp nguyên liệu làm đồ ngọt cho tiệc sinh nhật, Vạn Phúc cũng bận rộn giao nhận đồ đạc và lo liệu danh sách khách mời của Kha đại lão gia. Hai người làm xong việc trở về phòng thì đã là đêm khuya.

Vạn Phúc gọi Vạn Toàn rót cho mình một chén nước, gọi hai tiếng không thấy động tĩnh gì, Vạn ma ma từ phòng ngủ đi ra: “Toàn nhi không có ở trong phòng.”

Lông mày Vạn Phúc nhíu lại, mắng: “Muộn thế này rồi, lại chạy đi chơi bời lêu lổng!”

“Biết đâu có việc gì đó làm chậm trễ.” Vạn ma ma bênh con trai: “Nó cũng không phải trẻ con, ông đừng có lúc nào cũng kìm kẹp nó.”

“Thằng khốn này chính là do bà nuông chiều nên mới ra nông nỗi này!” Vạn Phúc có chút tức giận, nói một câu “Mẹ nuông chiều thì con hư”, rồi tự mình cởi áo lên giường ngủ trước.

Ngủ một đêm xong, lúc tỉnh lại đã là giờ Mão. Vạn ma ma dắt con gái nhỏ đi vệ sinh, mắt nhắm mắt mở nhìn sang phòng bên cạnh, giường của Vạn Toàn trống không, không thấy bóng dáng đâu.

Hóa ra là cả đêm không về.

Trong lòng Vạn ma ma có chút bất an, đợi Vạn Phúc cũng tỉnh dậy, không nhịn được nói với ông ta chuyện này. Vạn Phúc tức giận nói: “Chắc chắn là ngủ ở trên giường cô nương  nào trong lầu xanh rồi, bây giờ nó càng ngày càng học thói phóng đãng, đợi nó về xem ta có đánh chết cái thứ hạ lưu này không!”

Lại đợi thêm nửa canh giờ, nha hoàn gã sai vặt trong phủ cũng dần dần thức dậy làm việc, Vạn Toàn vẫn chưa về. Ngược lại, người gác cổng quen biết chạy tới, dúi cho Vạn Phúc một lá thư, nói: “Sáng nay có người nhét vào cửa cho ta, bảo ta đưa cho Phúc thúc.”

Vạn Phúc nhận lấy lá thư, không hiểu sao trong lòng đột nhiên dấy lên một nỗi bất an. Ông ta vội vàng trở về phòng, mở lá thư trong tay ra, Vạn ma ma tò mò, vừa chải đầu cho con gái nhỏ đang ngồi trước gương vừa hỏi: “Thư của ai vậy?”

Bà ta hỏi một câu, một lúc lâu không thấy Vạn Phúc trả lời, không khỏi ngẩng đầu nhìn, liền thấy mặt Vạn Phúc trắng bệch, môi khẽ run run, như thể vừa bị ai đó chém một nhát.

Vạn ma ma giật mình: “Sao vậy?”

Hết Chương 50: Cứ theo quy củ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page