Chương 1: Phần đệm
18/05/2025
Chương 2: Trở Về Quê Hương
18/05/2025
Chương 3: Tin Dữ
18/05/2025
Chương 4: Vào kinh
18/05/2025
Chương 5: Thuận buồm xuôi gió
18/05/2025
Chương 6: Kha gia
18/05/2025
Chương 7: Biểu muội
18/05/2025
Chương 8: Chết là đáng đời!
18/05/2025
Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta
18/05/2025
Chương 10: Trâm Cài Tóc
18/05/2025
Chương 11: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 12: Đại phu
18/05/2025
Chương 13: Hồ Viên Ngoại
18/05/2025
Chương 14: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 15: Có người tìm
18/05/2025
Chương 16: Ba điều kiện
18/05/2025
Chương 17: Làm đại phu
18/05/2025
Chương 18: Bùi điện soái
18/05/2025
Chương 19: Ba cây ngân châm
18/05/2025
Chương 20:
18/05/2025
Chương 21:
18/05/2025
Chương 22:
18/05/2025
Chương 23: Nữ đại phu
18/05/2025
Chương 24: Hồ đồ
18/05/2025
Chương 25: Lấy lui làm tiến
18/05/2025
Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?
18/05/2025
Chương 27: Bán trà thuốc
18/05/2025
Chương 28: Xuân Thủy Sinh
18/05/2025
Chương 29: Nho sinh mua thuốc
18/05/2025
Chương 30: Ngô Hữu Tài
18/05/2025
Chương 31:
18/05/2025
Chương 32:
18/05/2025
Chương 33:
18/05/2025
Chương 34:
18/05/2025
Chương 35:
18/05/2025
Chương 36:
18/05/2025
Chương 37: Vả mặt
18/05/2025
Chương 39: Đóng cửa
18/05/2025
Chương 38: Cãi nhau
18/05/2025
Chương 40: Tìm người
18/05/2025
Chương 41: Ta có tín vật
18/05/2025
Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công
18/05/2025
Chương 43: Hiện trạng
18/05/2025
Chương 44: Vạn Phúc gia
18/05/2025
Chương 45: Thật đáng tiếc
18/05/2025
Chương 46: Tình báo
04/06/2025
Chương 47: Vay tiền
04/06/2025
Chương 48: Nhìn nhầm thôi
04/06/2025
Chương 49: Con bạc
30/06/2025
Chương 50: Cứ theo quy củ
30/06/2025
Chương 51: Uy hiếp
30/06/2025
Trong Khoái Hoạt Lâu, dường như luôn chứa đựng mọi thú vui cực lạc của thế gian.
Bài cửu, chọi gà, chọi dế, xúc xắc, ném thẻ vào bình… Hễ là trò gì có trên thị trường, Khoái Hoạt Lâu đều có đủ.
Những kẻ đến đây vui chơi đều là những con bạc. Nơi này không có gió mưa rét mướt bên ngoài, chỉ có những con bạc đang hò hét trên chiếu bạc, kẻ thì đắc ý phát cuồng, người thì vẻ mặt mệt mỏi. Mặc kệ nghèo khó hay giàu sang, xuất thân từ phủ công hầu hay nhà thanh bần, một khi đã ngồi vào chiếu bạc, đều như những con khỉ lột da người, trong mắt chỉ còn lại tham lam và điên cuồng.
Dưới ánh đèn ở một góc, một đám người đang xúm quanh một chiếc bàn. Trên bàn có hai người ngồi đối diện nhau, một người là một thanh niên mặc áo xanh có dáng người gầy gò thanh tú. Đối diện hắn ta là một nam tử mặc áo khoác ngắn màu nâu, dường như đang say sưa với canh bạc, tuy mặt mày mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Trong lòng Vạn Toàn vui sướng khôn tả.
Mấy hôm trước hắn ta mới học đánh bạc, đang lúc cao hứng thì không biết đứa nào lắm mồm lại đi mách lẻo với cha mình là Vạn Phúc. Cha hắn ta đánh cho hắn ta một trận tơi bời, nhốt ở nhà mấy ngày cho yên ổn. Hôm nay, tình cờ nghe người ta nói chuyện phiếm trước cửa, rằng sòng bạc trong ngõ thì có là gì, Khoái Hoạt Lâu trên phố Thanh Hà mới là sòng bạc số một ở Thịnh Kinh.
Người nói chuyện chỉ miêu tả Khoái Hoạt Lâu như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến Vạn Toàn ngứa ngáy trong lòng. Nhân dịp mấy ngày nữa là sinh nhật của Kha đại nãi nãi, cha và mẹ của hắn ta đều phải bận rộn lo liệu tiệc sinh nhật ở Kha phủ, Vạn Toàn mới có cơ hội trốn ra ngoài.
Hắn ta vừa ra ngoài liền đi thẳng đến Khoái Hoạt Lâu. Vừa vào trong, quả nhiên thấy ở đây có đủ các loại hình cờ bạc. Nơi này đông người náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có tiểu nhị của sòng bạc bưng rượu vàng đến mời khách uống.
Rượu càng uống càng hăng, càng hăng lại càng đánh lớn.
Hôm nay Vạn Toàn gặp may, từ lúc đến Khoái Hoạt Lâu đến giờ, hắn ta chưa thua một ván nào. Riêng cái tên họ Trịnh đối diện hắn ta, mang theo hai mươi lạng bạc, xem chừng đã sắp thua sạch cho hắn ta rồi.
Vị “Trịnh công tử” kia dường như cũng cảm thấy mình không may mắn, cắn răng, lại móc thêm mấy nén bạc đặt lên bàn: “Chậc, đánh thế này chán quá, hay là đánh lớn hơn đi!”
Vạn Toàn thầm cười trong bụng, tên này chắc là tức đến lú lẫn rồi, nhưng con cừu béo bở đã đến tay thì sao có thể không làm thịt, bèn cười nói: “Đánh thì đánh!”
“Vậy thì lấy một lạng bạc làm cược gốc, ván sau gấp đôi thành hai lạng bạc, ván sau nữa bốn lạng bạc, rồi lại…”
“Được rồi…” “Trịnh công tử” nói một hơi, đám đông xung quanh đã bắt đầu ồn ào.
Không khí như thủy triều dâng, Vạn Toàn càng không có lý do gì để từ chối. Hắn ta xắn tay áo lên, ngẩng đầu uống cạn chén rượu nóng mà tiểu nhị vừa mang đến, đặt con xúc xắc lên bàn: “Tới thì tới!”
Không khí còn náo nhiệt hơn lúc nãy, nhưng vận may của Vạn Toàn dường như đã dừng lại ở đây.
Tiếp theo, hắn ta thua liên tiếp mấy ván, thua sạch số tiền vừa thắng được, tức đến nỗi mồ hôi rịn ra trên chóp mũi. Nhìn lại Trịnh công tử đối diện, đã quét sạch vẻ ủ rũ lúc trước, mặt mày hớn hở.
“Còn đánh nữa không?” Trịnh công tử hỏi hắn ta, trong mắt như có ý chế nhạo.
Vạn Toàn có chút chần chừ.
Tiền của hắn ta đã thua sạch, nhưng… trong người vẫn còn một ít ngân phiếu.
Tân đại nãi nãi của Kha gia là Tần thị quản gia rất nghiêm khắc, Kha đại gia thiếu tiền tiêu, giấu Tần thị có mấy khoản tư sản, mỗi năm cũng thu được không ít bạc. Kha đại gia sợ phu nhân phát hiện, tháng trước thu được tiền thuê mấy năm, liền nhờ Vạn Phúc giữ hộ, số ngân phiếu đó cộng lại cũng gần hai nghìn lạng.
Tối nay trước khi đến Khoái Hoạt Lâu, Vạn Toàn nghe người ta nói, Khoái Hoạt Lâu không giống sòng bạc bình thường, không cho người nghèo hèn vào, phải có nghìn lạng bạc mới được vào. Hắn ta bèn cạy hòm, giấu số bạc này trong người, coi như để ra oai, không ngờ vào đây lại chẳng có ai kiểm tra.
Bây giờ, hắn ta đã thua hết tiền cược, chỉ còn lại những tờ ngân phiếu này.
Vạn Toàn có chút do dự, dù sao đây cũng không phải tiền của hắn ta, mấy ngày nữa Kha đại gia sẽ hỏi cha hắn ta để lấy dùng.
Trịnh công tử đối diện dường như đã đợi đến mất kiên nhẫn, chỉ đổ số bạc vừa thắng được vào tay nải của mình, tiếng “loảng xoảng” nghe đến não lòng, Trịnh công tử cười nói: “Vạn huynh còn đánh nữa không? Không đánh thì tiểu đệ về nhà ngủ đây…”
Nụ cười trên mặt hắn đặc biệt chói mắt, đầu óc Vạn Toàn nóng lên, một luồng hơi rượu xộc thẳng lên não, hét lên: “Đến đây, làm ván nữa!”
Trên lầu, Lục Đồng đứng trước lan can, nhìn Vạn Toàn đang đối đầu với Ngân Tranh trong sòng bạc, khẽ mỉm cười.
Cá đã cắn câu rồi.
Đứa con trai này của gã sai vặt tâm phúc của Kha Thừa Hưng, tính tình không cẩn thận như cha hắn ta, muốn tiếp cận hắn ta, dễ hơn nhiều so với tiếp cận Vạn Phúc.
Nàng chẳng qua chỉ sai người đến trước cửa nhà Vạn Toàn buông vài câu bâng quơ về tin tức của Khoái Hoạt Lâu, Vạn Toàn liền không thể chờ đợi được, thừa dịp lúc ban đêm tìm đến sòng bạc xem thử.
You cannot copy content of this page
Bình luận