Chương 1: Phần đệm
18/05/2025
Chương 2: Trở Về Quê Hương
18/05/2025
Chương 3: Tin Dữ
18/05/2025
Chương 4: Vào kinh
18/05/2025
Chương 5: Thuận buồm xuôi gió
18/05/2025
Chương 6: Kha gia
18/05/2025
Chương 7: Biểu muội
18/05/2025
Chương 8: Chết là đáng đời!
18/05/2025
Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta
18/05/2025
Chương 10: Trâm Cài Tóc
18/05/2025
Chương 11: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 12: Đại phu
18/05/2025
Chương 13: Hồ Viên Ngoại
18/05/2025
Chương 14: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 15: Có người tìm
18/05/2025
Chương 16: Ba điều kiện
18/05/2025
Chương 17: Làm đại phu
18/05/2025
Chương 18: Bùi điện soái
18/05/2025
Chương 19: Ba cây ngân châm
18/05/2025
Chương 20:
18/05/2025
Chương 21:
18/05/2025
Chương 22:
18/05/2025
Chương 23: Nữ đại phu
18/05/2025
Chương 24: Hồ đồ
18/05/2025
Chương 25: Lấy lui làm tiến
18/05/2025
Chương 27: Bán trà thuốc
18/05/2025
Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?
18/05/2025
Chương 28: Xuân Thủy Sinh
18/05/2025
Chương 29: Nho sinh mua thuốc
18/05/2025
Chương 30: Ngô Hữu Tài
18/05/2025
Chương 31:
18/05/2025
Chương 32:
18/05/2025
Chương 33:
18/05/2025
Chương 34:
18/05/2025
Chương 35:
18/05/2025
Chương 36:
18/05/2025
Chương 37: Vả mặt
18/05/2025
Chương 38: Cãi nhau
18/05/2025
Chương 39: Đóng cửa
18/05/2025
Chương 40: Tìm người
18/05/2025
Chương 41: Ta có tín vật
18/05/2025
Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công
18/05/2025
Chương 43: Hiện trạng
18/05/2025
Chương 44: Vạn Phúc gia
18/05/2025
Chương 45: Thật đáng tiếc
18/05/2025
Chương 46: Tình báo
04/06/2025
Chương 47: Vay tiền
04/06/2025
Chương 48: Nhìn nhầm thôi
04/06/2025
Trong Ngộ Tiên Lâu vô cùng náo nhiệt. Khắp nơi là những dải lụa thêu mời rượu, bóng người lướt qua mang theo hương gió. Mùi son phấn trên người các cô nương quyện với hương rượu, khiến đêm mưa tịch liêu này ấm áp hẳn lên, không còn chút hơi lạnh nào. Trong hoa sảnh ở lầu một, có đệ tử lê viên đang hát “Điểm môi hồng “.
Quả đúng là một chốn ôn nhu hương, một nơi phú quý.
Chàng thanh niên tuấn mỹ bước vào lầu, một mỹ nhân trang điểm lộng lẫy thấy hắn mặc áo gấm, dáng vẻ nổi bật, bèn uyển chuyển yêu kiều đi tới, định đưa tay níu lấy tay hắn, nhưng bị người bạn bên cạnh kéo lại, nghe thấy tiếng nhắc nhở khe khẽ: “Đừng qua đó.”
Mỹ nhân sững sờ, trong lúc còn đang do dự, người trước mắt đã lướt qua nàng ta, ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Nàng ta cắn môi, đang lúc không cam lòng, bỗng thấy người thanh niên kia đi thẳng lên nhã tọa trên lầu, sắc mặt bất giác biến đổi.
Trên lầu… là nơi chỉ khách quý mới được đến.
Nàng ta vội níu tay bạn, hấp tấp quay người bỏ đi.
Trong nhã tọa trên lầu, lư hương mai hoa bằng ngọc ấm đang đốt trầm nguyệt hương.
Hương thơm nồng đượm, khiến cả tấm rèm sa vân sắc trăng cũng thoảng thêm mấy phần thanh nhã.
Căn phòng bài trí rất thanh nhã, trước chiếc kỷ thấp đặt một chậu cảnh trúc xanh bằng ngọc bích. Trong chén trà phỉ thúy hình cánh cúc là trà Vân Vụ tươi mới, vải thiều vừa hái đựng trong đĩa men màu xanh ngọc, tươi tắn vừa độ.
Người thanh niên dáng vẻ nhàn tản, ngồi tựa vào cửa sổ, tiện tay vén tấm rèm trúc trước cửa.
Từ đây nhìn ra, toàn bộ cảnh đèn đóm trên phố Thanh Hà đều thu hết vào tầm mắt. Mưa đêm rả rích, dưới ánh đèn lồng vỡ tan thành những sợi tơ lạnh màu vàng nhạt, một vệt sáng vàng len vào, càng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo của người thanh niên.
Hắn lơ đãng nghiêng đầu, đang nhìn thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Đêm đã khuya, mưa lất phất, đèn lồng dưới mái hiên lúc tỏ lúc mờ, trước cổng một tửu điếm náo nhiệt bên kia đường, có hai người đang gấp ô. Một người trong đó búi tóc, dung mạo bị ánh đèn làm cho nhòa đi không rõ, chỉ còn lại đôi đồng tử sâu thẳm, tựa như đêm dài phảng phất hơi lạnh mỏng manh.
Bùi Vân Ánh nhướng mày.
Lục Đồng?
Dung mạo của người này lại rất giống Lục đại phu mà lần trước hắn gặp ở dưới Bảo Hương lâu.
Hắn nhìn người dưới ánh đèn, trong lòng có chút khác lạ.
Bùi Vân Ánh có ấn tượng rất sâu sắc với Lục Đồng.
Vì hắn thường xuyên thi hành công vụ, khó tránh khỏi những lúc nguy hiểm đao kiếm không có mắt, cũng đã gặp không ít nữ tử. Duy chỉ có Lục Đồng kia là khác biệt hẳn so với những người khác.
Nàng rất xinh đẹp, mắt tựa làn thu thuỷ, tóc mai như mây, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, yếu đuối mong manh, tựa như một đoá kiều hoa mà cơn gió nhẹ cũng có thể làm gãy nát, nhưng ra tay lại độc ác hơn bất cứ ai.
Bùi Vân Ánh đã từng thấy mặt Lữ Đại Sơn, cả gò má hằn sâu vết cắt thấy cả xương, nếu không lầm, Lục Đồng lúc đó là nhắm vào mắt Lữ Đại Sơn.
Nàng vốn định chọc mù mắt Lữ Đại Sơn.
Bùi Vân Ánh cụp mắt xuống.
Nữ tử bình thường bị bắt giữ, phản ứng đầu tiên sẽ không phải là dùng hoa nhung đâm mù mắt thích khách.
Trâm cài tóc của nữ tử bình thường cũng không sắc bén như dao.
Ba cây trâm bạc đó đâu phải là trâm cài tóc, rõ ràng là ám khí.
Trong tiệm son phấn hương thơm ngọt ngào lan tỏa, trước một tấm bình phong lớn, hoa phù dung nở rộ rực rỡ. Ánh mắt nữ tử bình tĩnh đến độ gần như lạnh lùng, giống như khi nàng bị Lữ Đại Sơn bắt giữ cho đến lúc thoát thân, từ đầu đến cuối, không hề tỏ ra một chút bối rối nào——
Bên cạnh có người gọi hắn: “Hồng Man bái kiến Thế tử điện hạ.”
Bùi Vân Ánh thu lại dòng suy nghĩ, nhìn về phía người vừa đến.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi búi kiểu tóc song hoàn vọng tiên, chiếc váy dài đuôi phượng thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng trên nền lụa màu hồng tôn lên làn da trắng như tuyết, nàng ta cũng sở hữu một gương mặt phong tình vạn chủng, chỉ đứng đó thôi cũng toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ.
Hồng Man cô nương của Ngộ Tiên Lâu, xinh đẹp quyến rũ, khó ai sánh bằng. Biết bao vương tôn công tử vì nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác. Giờ đây, mỹ nhân đứng trong phòng, đối diện với người thanh niên đang ngồi uống trà, vẻ mặt cung kính hiếm thấy, dường như còn ẩn chứa một tia sợ hãi.
Hồng Man từ trong tay áo lấy ra một bức thư, tiến lên hai bước, dâng cho Bùi Vân Ánh, khẽ nói: “Vương gia đã phái người đến Định Châu tìm người. Vụ án Giám quân mã, hiện tại Hữu tướng đã nhúng tay vào, không tiện hành động, Vương gia muốn Thế tử hãy cứ án binh bất động.”
Bùi Vân Ánh “Ừm” một tiếng, đưa tay nhận lấy thư.
Hồng Man lui sang một bên, cung kính cúi đầu chờ đợi.
Bùi Vân Ánh xem thư rất nhanh, đoạn đặt tờ giấy lên trước ngọn đèn đốt đi, rồi nâng chén trà trên bàn uống cạn, đặt chén không xuống bàn.
Hắn nói: “Mấy ngày này ta sẽ không đến, có việc gì cứ đến phủ điện soái tìm Đoạn Tiểu Yến.”
Hồng Man vội vàng đáp lời.
Hắn đứng dậy, đang định rời đi, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại vén rèm trúc, nhìn ra con phố đối diện bên ngoài cửa sổ.
Mưa đã nặng hạt hơn, trước cổng vắng tanh không một bóng người, chỉ còn ngọn đèn cô độc dưới mái hiên khẽ lay động, chiếu rọi một khoảng nước vàng vọt trên mặt đất.
Bùi Vân Ánh hỏi: “Đối diện là nơi nào?”
Hồng Man nhìn theo ánh mắt của hắn, khẽ đáp: “Là sòng bạc Khoái Hoạt Lâu.” Nàng ta thấy vẻ mặt Bùi Vân Ánh nhìn ra ngoài cửa sổ có gì đó khác lạ, bèn cẩn thận hỏi: “Thế tử nhìn thấy ai ở đó sao?”
Ngươi thanh niên buông tay, rèm trúc rủ xuống, che khuất cảnh mưa gió bên ngoài.
Hắn mỉm cười, thờ ơ nói: “Không có gì, ta nhìn nhầm người thôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận