Danh sách chương

Chương 1: Phần đệm

18/05/2025

Chương 2: Trở Về Quê Hương

18/05/2025

Chương 3: Tin Dữ

18/05/2025

Chương 4: Vào kinh

18/05/2025

Chương 5: Thuận buồm xuôi gió

18/05/2025

Chương 6: Kha gia

18/05/2025

Chương 7: Biểu muội

18/05/2025

Chương 8: Chết là đáng đời!

18/05/2025

Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta

18/05/2025

Chương 10: Trâm Cài Tóc

18/05/2025

Chương 11: Trà thuốc

18/05/2025

Chương 12: Đại phu

18/05/2025

Chương 13: Hồ Viên Ngoại

18/05/2025

Chương 14: Trà thuốc

18/05/2025

Chương 15: Có người tìm

18/05/2025

Chương 16: Ba điều kiện

18/05/2025

Chương 17: Làm đại phu

18/05/2025

Chương 18: Bùi điện soái

18/05/2025

Chương 19: Ba cây ngân châm

18/05/2025

Chương 20:

18/05/2025

Chương 21:

18/05/2025

Chương 22:

18/05/2025

Chương 23: Nữ đại phu

18/05/2025

Chương 24: Hồ đồ

18/05/2025

Chương 25: Lấy lui làm tiến

18/05/2025

Chương 27: Bán trà thuốc

18/05/2025

Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?

18/05/2025

Chương 28: Xuân Thủy Sinh

18/05/2025

Chương 29: Nho sinh mua thuốc

18/05/2025

Chương 30: Ngô Hữu Tài

18/05/2025

Chương 31:

18/05/2025

Chương 32:

18/05/2025

Chương 33:

18/05/2025

Chương 34:

18/05/2025

Chương 35:

18/05/2025

Chương 36:

18/05/2025

Chương 37: Vả mặt

18/05/2025

Chương 38: Cãi nhau

18/05/2025

Chương 39: Đóng cửa

18/05/2025

Chương 40: Tìm người

18/05/2025

Chương 41: Ta có tín vật

18/05/2025

Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công

18/05/2025

Chương 43: Hiện trạng

18/05/2025

Chương 44: Vạn Phúc gia

18/05/2025

Chương 45: Thật đáng tiếc

18/05/2025

Chương 46: Tình báo

04/06/2025

Chương 47: Vay tiền

04/06/2025

Chương 48: Nhìn nhầm thôi

04/06/2025

Đăng Hoa Tiếu (Hoa đèn cười)

Chương 46: Tình báo

Chương trước

Chương sau

Kha lão phu nhân nói, Lục Nhu là do quyến rũ công tử phủ Thích Thái sư không thành, thẹn quá hóa giận nên nhảy xuống ao. Vạn ma ma lại nói, Lục Nhu là do mắc bệnh điên không muốn làm liên lụy Kha Thừa Hưng nên đã tìm đến cái chết.

Hai lời nói không thống nhất, chứng tỏ chuyện liên quan đến Thích Thái sư, Vạn ma ma không hề hay biết.

Tại sao Kha lão phu nhân lại phải giấu giếm hạ nhân, trừ phi trong đó có ẩn tình gì đó.

Xem bộ dạng của Vạn ma ma, rõ ràng không biết sự thật, chỉ sợ trượng phu của bà ta là Vạn Phúc cũng chưa từng tiết lộ cho bà ta.

Càng che giấu, càng có điều mờ ám.

Lục Đồng liếc nhìn Vạn ma ma một cái, rồi đột nhiên lại cười nói: “Vậy Kha đại gia là sau khi tiên phu nhân qua đời không lâu đã lại cưới vị này sao? Nói như vậy, nam nhân thật là bạc tình.”

“Ai nói không phải chứ?” Vạn ma ma cũng cảm thấy như vậy: “Phu nhân mất vào tháng sáu, tháng chín đã chuẩn bị sính lễ cho tân phu nhân. Ngay cả đám hạ nhân chúng ta cũng cảm thấy lạnh lòng.”

Bà ta nói rồi lại nói, dường như cũng cảm thấy không ổn, vội vàng chuyển chủ đề, hướng sang chuyện của mình. Lúc thì nói con trai nhà mình dạo trước bị bạn bè xấu rủ rê học thói cờ bạc, thường làm Vạn Phúc tức giận, lúc lại nói tân phu nhân quản gia nghiêm khắc, từ trên xuống dưới chi tiêu đều rất tằn tiện. Rồi lại nói đến Kha lão phu nhân thích đồ ngọt, ngày thường phải ăn mấy hộp điểm tâm.

Cứ lẩm nhẩm như vậy không biết bao lâu, Vạn ma ma bỗng cảm thấy mắt cá chân mình đỡ đau hơn, cúi đầu nhìn xuống, chỗ sưng đã xẹp đi bảy tám phần.

Lục Đồng rút từng cây kim vàng trên mắt cá chân bà ta ra, lại lấy khăn nóng chườm lên. Vạn ma ma đứng dậy đi lại vài bước, lập tức vui mừng: “Quả nhiên không đau nữa rồi!”

Ngân Tranh cười toe toét khoe công: “Ta đã nói rồi, y thuật của cô nương nhà ta cao siêu lắm, không lừa bà đâu.”

Vạn ma ma đi giày tất vào, khen ngợi không ngớt, lại cảm ơn một lần nữa. Ngân Tranh không chịu nhận tiền của bà ta, chỉ cười đẩy bà ra cửa: “Ma ma đã nói là đồng hương rồi, còn nói gì đến cảm ơn hay không cảm ơn nữa. Hôm nay gặp nhau ở chợ hoa cũng là duyên phận, không cần nói đến những thứ tầm thường đó, sau này lúc rảnh rỗi, đến đây nói chuyện với chúng ta là được rồi.”

Vạn ma ma vốn còn muốn cảm ơn thêm, nhưng thấy trời đã không còn sớm, hoa mai để bên ngoài lâu sẽ héo, bèn nói cười vài câu với Ngân Tranh, rồi mới xách giỏ đi.

Sau khi Vạn ma ma đi rồi, Đỗ Trường Khanh đang nằm bò trên bàn nhìn Lục Đồng, hừ hừ nói: “Không ngờ cô thật sự biết châm cứu. Nhưng bận rộn cả nửa ngày trời, một đồng cũng không thu được, Lục đại phu đúng là coi tiền tài như rác rưởi.”

Lục Đồng không thèm để ý đến hắn, vén rèm nỉ lên, đi thẳng vào tiểu viện phía trong tiệm thuốc.

Ngân Tranh lườm hắn một cái, cũng đi theo vào.

Đỗ Trường Khanh vô cớ bị lườm, tức đến nhảy dựng lên: “Trút giận lên ta làm gì? Vô duyên vô cớ.”

Lục Đồng vào tiểu viện, đi đến phòng trong.

Cửa sổ đang mở, cành mai khẳng khiu, soi bóng lên mái hiên cửa sổ, như một bức tranh mộc mạc.

Ngân Tranh từ phía sau đi vào, khép cửa lại, nhìn sắc mặt Lục Đồng: “Cô nương.”

“Em đều nghe thấy rồi.” Lục Đồng bình tĩnh nói: “Vạn ma ma nói, Kha đại nãi nãi mất vào tháng sáu.”

Mà người ở huyện Thường Võ nói, Lục Khiêm nhận được tin Lục Nhu qua đời, là vào tháng ba.

Có lẽ, đó không phải là một bức thư báo tang không may mắn của Lục Nhu.

Hoặc ví như…

Đó là một bức thư cầu cứu.

Ngân Tranh suy nghĩ một lát: “Nhưng nghe ý của Vạn ma ma, bà ta không biết nội tình bệnh tình của Kha đại nãi nãi, bà ta lại nói trước khi tân đại nãi nãi vào cửa, Kha lão phu nhân sợ làm tân nương không vui, đã cho thay toàn bộ người cũ trong viện của phu nhân trước. Cô nương, bây giờ chúng ta có cần tìm những người cũ đó không?”

“Không cần nữa.” Lục Đồng nói.

Đã thay người, chứng tỏ người Kha gia muốn che giấu sự thật. Chắc hẳn những người biết sự thật, sớm đã không còn trên đời. Mà những người may mắn sống sót, đa phần cũng chỉ biết một nửa, không giúp được gì nhiều.

Vẫn phải bắt đầu từ những người bên cạnh Kha Thừa Hưng.

Lục Đồng im lặng một lát, rồi lên tiếng hỏi: “Hôm nay nghe Vạn ma ma nói, con trai Vạn Phúc dạo trước mê cờ bạc?”

Ngân Tranh gật đầu: “Đúng vậy ạ, nghe nói vì chuyện này, tên đó đã bị đánh hai lần rồi. Bây giờ thì ngoan ngoãn rồi, ở nhà chăm chỉ đọc sách.”

Lục Đồng “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Ngân Tranh, em có biết đánh bạc không?”

“Em biết chứ.” Ngân Tranh không chút do dự gật đầu: “Hồi ở trong lầu, cầm kỳ thư họa, cờ bạc chọi gà đấu rượu, đều phải học cả. Không chỉ biết đánh bạc, có lúc để lừa tiền của mấy tên công tử ngốc nghếch đó, còn phải biết gian lận, bày trò…” Nói đến đây, nàng ấy bỗng sững người lại, nhìn Lục Đồng: “Cô nương định…”

Gió thổi tới, cành mai ngoài cửa sổ khẽ lay động.

Lục Đồng chăm chú nhìn một lúc, rồi thu ánh mắt lại.

Nàng nói: “Ngân Tranh, ta muốn nhờ em một việc.”

Hết Chương 46: Tình báo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page