Danh sách chương

Chương 1: Phần đệm

18/05/2025

Chương 2: Trở Về Quê Hương

18/05/2025

Chương 3: Tin Dữ

18/05/2025

Chương 4: Vào kinh

18/05/2025

Chương 5: Thuận buồm xuôi gió

18/05/2025

Chương 6: Kha gia

18/05/2025

Chương 7: Biểu muội

18/05/2025

Chương 8: Chết là đáng đời!

18/05/2025

Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta

18/05/2025

Chương 10: Trâm Cài Tóc

18/05/2025

Chương 11: Trà thuốc

18/05/2025

Chương 12: Đại phu

18/05/2025

Chương 13: Hồ Viên Ngoại

18/05/2025

Chương 14: Trà thuốc

18/05/2025

Chương 15: Có người tìm

18/05/2025

Chương 16: Ba điều kiện

18/05/2025

Chương 17: Làm đại phu

18/05/2025

Chương 18: Bùi điện soái

18/05/2025

Chương 19: Ba cây ngân châm

18/05/2025

Chương 20:

18/05/2025

Chương 21:

18/05/2025

Chương 22:

18/05/2025

Chương 23: Nữ đại phu

18/05/2025

Chương 24: Hồ đồ

18/05/2025

Chương 25: Lấy lui làm tiến

18/05/2025

Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?

18/05/2025

Chương 27: Bán trà thuốc

18/05/2025

Chương 28: Xuân Thủy Sinh

18/05/2025

Chương 29: Nho sinh mua thuốc

18/05/2025

Chương 30: Ngô Hữu Tài

18/05/2025

Chương 31:

18/05/2025

Chương 32:

18/05/2025

Chương 33:

18/05/2025

Chương 35:

18/05/2025

Chương 34:

18/05/2025

Chương 36:

18/05/2025

Chương 37: Vả mặt

18/05/2025

Chương 38: Cãi nhau

18/05/2025

Chương 39: Đóng cửa

18/05/2025

Chương 40: Tìm người

18/05/2025

Chương 41: Ta có tín vật

18/05/2025

Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công

18/05/2025

Chương 43: Hiện trạng

18/05/2025

Chương 44: Vạn Phúc gia

18/05/2025

Chương 45: Thật đáng tiếc

18/05/2025

Đăng Hoa Tiếu (Hoa đèn cười)

Chương 45: Thật đáng tiếc

Chương trước

Chương sau

Lục Đồng không thèm để ý đến hắn, tự mình đến hòm thuốc lấy kim châm vàng ra.

Bên ngoài, Vạn ma ma nửa dựa vào ghế nằm, ánh mắt nhìn Lục Đồng vẫn còn chút nghi ngờ, do dự nói: “Lục đại phu, nếu không được…”

“Bên trong thuộc về tạng phủ, bên ngoài nối liền với tứ chi.” Lục Đồng đã cởi giày tất của Vạn ma ma, ngồi trên chiếc ghế hơi thấp hơn, đặt chân của đối phương lên đầu gối mình.

Chỉ thấy chỗ cổ chân đó sưng vù một cục lớn, trông rất đáng sợ, nàng nói: “Sau khi châm cứu, kinh mạch sẽ thông suốt, chỗ sưng tấy sẽ tan đi, rất nhanh có thể xuống đất đi lại được, đại nương không cần lo lắng.” Nói xong, nàng giơ tay đâm kim châm vàng vào cổ chân Vạn ma ma.

Những lời định nói của Vạn ma ma đều không thể thốt ra được nữa.

Động tác của Lục Đồng thực sự quá nhanh.

Ngân Tranh thấy vậy, từ bên cạnh rót một bát trà đưa cho Vạn ma ma, cười nói: “Đại nương yên tâm, cô nương nhà ta đã là đại phu ngồi ở đây, bản lĩnh tự nhiên không nhỏ, bà cứ uống chén trà cho dịu lại, châm cứu xong đợi khoảng một canh giờ là được.”

Vạn ma ma nhận lấy trà, cười rất gượng gạo.

Ngân Tranh lại bê một chiếc ghế đẩu ngồi trước mặt Vạn ma ma, nói chuyện phiếm với bà ta: “Vừa rồi ta nghe giọng của đại nương, không giống với giọng Thịnh Kinh, mà giống giọng Ứng Xuyên hơn.”

Vạn ma ma nghe vậy, quả nhiên bị chuyển hướng chú ý, cười nói: “Đúng vậy, ta chính là người Ứng Xuyên.”

“Thật sao?” Ngân Tranh vui mừng hẳn lên: “Nhà ta cũng ở Ứng Xuyên. Không ngờ ở Thịnh Kinh cũng gặp được đồng hương, thật là có duyên!”

Vạn ma ma cũng rất ngạc nhiên: “Lại có chuyện như vậy sao, thảo nào hôm nay ta vừa gặp cô nương đã thấy thân thiết!”

Hai người họ là đồng hương bất ngờ gặp lại, tự nhiên nảy sinh tình cảm thân thiết vô hạn, lập tức trò chuyện rôm rả. Ngân Tranh vốn lanh lợi hoạt bát, nói chuyện quê hương với Vạn ma ma, chẳng mấy chốc đã dỗ Vạn ma ma vui như mở cờ trong bụng. Kéo tay Ngân Tranh gọi một tiếng “cô nương của ta” thân mật. Nói đến lúc cao hứng, ngay cả cây kim châm vàng trên cổ chân cũng quên mất.

Đỗ Trường Khanh ngoáy tai, dường như có chút khó chịu với những cuộc trò chuyện ríu rít trong tiệm.

Lục Đồng lại khẽ mỉm cười.

Kể từ khi vào y quán Nhân Tâm, nàng chưa một khắc nào quên đi sứ mệnh của mình, chưa bao giờ lơ là việc dò la tin tức về Kha gia.

Phụ nhân này cứ năm sáu ngày lại đến cửa hàng hoa ở chợ hoa Quan Hạng mua một ít hoa cỏ, lại nói giọng Ứng Xuyên rất chuẩn. Ngân Tranh lúc trước lưu lạc chốn lầu xanh, từng quen một người tỷ muộiquê ở Ứng Xuyên, may mắn học được vài câu.

Thế là Lục Đồng sớm đã mua chuộc đám ăn mày ở cổng miếu, đến chợ hoa Quan Hạng tự mình diễn một màn kịch giúp người làm vui.

Va chạm, làm việc thiện, dẫn dụ, đồng hương, tất cả chẳng qua chỉ là thủ đoạn để cố ý tiếp cận phụ nhân này thôi.

Nàng cúi đầu, lấy cây kim châm vàng cuối cùng từ trên miếng vải nhung, từ từ đâm vào huyệt vị ở cổ tay Vạn ma ma, nghe thấy Vạn ma ma cười nói: “Trong nhà ta ít người, người nhà ta theo Kha đại lão gia làm việc, sáng nay ra ngoài mua hoa mai, tiếc là bị tên nhóc khốn kiếp đó va phải, hoa mai hỏng mất khá nhiều.”

Tay Lục Đồng đang đâm kim khẽ dừng lại.

Một lát sau, nàng cười ngẩng đầu lên, hỏi: “Kha đại lão gia? Có phải là Kha gia bán đồ gốm sứ ở Thịnh Kinh không?”

Vạn ma ma nhìn Lục Đồng: “Cô nương cũng biết Kha gia sao?”

“Ở Thịnh Kinh này ai mà không biết đại danh Kha gia chứ?” Ngân Tranh giả vờ kinh ngạc: “Nghe nói trong phủ Thái sư đều dùng đồ sứ của Kha gia, thật là vẻ vang biết bao. Hóa ra ma ma làm việc ở Kha phủ, thật là có thể diện.”

“Đều là nô tài cả, nói gì đến thể diện hay không thể diện.” Vạn ma ma ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại có chút đắc ý.

Lục Đồng khẽ mỉm cười.

Vạn ma ma đương nhiên không phải là một nô tài bình thường.

Chồng của bà ta là Vạn Phúc, là gã sai vặt thân cận của Kha Thừa Hưng.

Vạn Phúc đã theo Kha Thừa Hưng hơn hai mươi năm, nói cách khác, Vạn Phúc đã chứng kiến Lục Nhu gả vào Kha phủ, sau đó Lục Nhu qua đời, Vạn Phúc không thể nào không biết nội tình bên trong.

Lục Đồng vốn định ra tay từ chỗ Vạn Phúc, nhưng người này tính tình cẩn thận, lại không tìm được cớ để tiếp cận, nên đành phải chuyển hướng sang vợ của Vạn Phúc là Vạn ma ma.

Sau khi Vạn ma ma cho biết thân phận, lại biết Ngân Tranh là đồng hương, nói chuyện liền tùy ý thân cận hơn một chút. Lại nói đến chuyện mua hoa mai hôm nay, liền lẩm bẩm không ngớt: “Hoa mai này mà rụng hết, bánh làm ra vị sẽ không đúng, lát nữa phu nhân hỏi đến mà nổi giận, sợ là lại bị mắng một trận nữa rồi.”

Lục Đồng đã châm xong hết kim vàng, ngồi trên ghế đợi thuốc phát huy tác dụng, nghe vậy liền cười hỏi: “Không phải nói Kha đại nãi nãi tính tình ôn nhu độ lượng sao, sao lại vì mấy đóa hoa mai mà so đo? Ma ma lo xa quá rồi.”

“Ôn nhu độ lượng?” Vạn ma ma “phụt” một tiếng bật cười: “Cô nương nghe được những lời này từ đâu vậy. Vị kia chẳng dính dáng gì đến bốn chữ ôn nhu độ lượng đâu.”

Ánh mắt Lục Đồng lóe lên, nghi hoặc hỏi: “Không phải sao? Ta nghe nói Kha đại nãi nãi nhân phẩm đoan chính, lại là một mỹ nhân hiếm có, lẽ nào người khác lừa ta?”

Vạn ma ma nhìn nàng, đang định nói thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tự mình hạ thấp giọng: “Cô nương có lẽ cũng nghe không sai, chỉ là vị trong miệng người khác, e rằng là vị Kha đại nãi nãi trước kia.”

“Vị trước kia?”

“Đúng vậy, vị nãi nãi trước kia, đó mới thật sự là nhân phẩm dung mạo hạng nhất. Tiếc là không có phúc khí, vào cửa chưa được bao lâu đã mất. Uổng công làm lợi cho vị hiện tại này.” Vạn ma ma dường như không mấy hài lòng với tân phu nhân của Kha gia, lời nói có phần oán giận.

Lục Đồng không để lộ cảm xúc, hỏi: “Vào cửa chưa được bao lâu đã mất? Là bị bệnh gì sao?”

“Đúng vậy.” Vạn ma ma thở dài: “Cũng không biết sao lại mắc bệnh điên, rõ ràng trước đó vẫn còn khỏe mạnh. Có lẽ là không muốn làm liên lụy đại gia, nhất thời nghĩ quẩn nên đã nhảy xuống ao, người tốt như vậy, đối xử với hạ nhân cũng tốt, thật đáng tiếc.”

Bà ta quả thực rất tiếc thương cho Lục Nhu, nhưng điều này lại khiến ánh mắt Lục Đồng trầm xuống.

Hết Chương 45: Thật đáng tiếc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page