Chương 1: Phần đệm
18/05/2025
Chương 2: Trở Về Quê Hương
18/05/2025
Chương 3: Tin Dữ
18/05/2025
Chương 4: Vào kinh
18/05/2025
Chương 5: Thuận buồm xuôi gió
18/05/2025
Chương 6: Kha gia
18/05/2025
Chương 7: Biểu muội
18/05/2025
Chương 8: Chết là đáng đời!
18/05/2025
Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta
18/05/2025
Chương 10: Trâm Cài Tóc
18/05/2025
Chương 11: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 12: Đại phu
18/05/2025
Chương 13: Hồ Viên Ngoại
18/05/2025
Chương 14: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 15: Có người tìm
18/05/2025
Chương 16: Ba điều kiện
18/05/2025
Chương 17: Làm đại phu
18/05/2025
Chương 18: Bùi điện soái
18/05/2025
Chương 19: Ba cây ngân châm
18/05/2025
Chương 20:
18/05/2025
Chương 21:
18/05/2025
Chương 22:
18/05/2025
Chương 23: Nữ đại phu
18/05/2025
Chương 24: Hồ đồ
18/05/2025
Chương 25: Lấy lui làm tiến
18/05/2025
Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?
18/05/2025
Chương 27: Bán trà thuốc
18/05/2025
Chương 28: Xuân Thủy Sinh
18/05/2025
Chương 29: Nho sinh mua thuốc
18/05/2025
Chương 30: Ngô Hữu Tài
18/05/2025
Chương 31:
18/05/2025
Chương 32:
18/05/2025
Chương 33:
18/05/2025
Chương 35:
18/05/2025
Chương 34:
18/05/2025
Chương 36:
18/05/2025
Chương 37: Vả mặt
18/05/2025
Chương 38: Cãi nhau
18/05/2025
Chương 39: Đóng cửa
18/05/2025
Chương 40: Tìm người
18/05/2025
Chương 41: Ta có tín vật
18/05/2025
Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công
18/05/2025
Chương 43: Hiện trạng
18/05/2025
Chương 44: Vạn Phúc gia
18/05/2025
Chương 45: Thật đáng tiếc
18/05/2025
Mùa xuân ở Thịnh Kinh đã sắp kết thúc, dần dần mang theo hơi nóng của mùa hè.
Sáng sớm tinh mơ, cổng lớn của Kha gia ở phía nam thành bị đẩy ra, một phụ nhân từ bên trong bước ra.
Phụ nhân này mặc bối tử bằng vải thoi màu mật ong đã cũ, tóc búi thành búi, thân hình tròn trịa, mặt mày phúc hậu, trên cánh tay khoác một chiếc giỏ tre.
Người gác cổng chào bà ta: “Vạn ma ma.”
Vạn Phúc gia gật đầu đáp lại, một mạch đi về phía chợ hoa Quan Hạng.
Kha lão phu nhân thích đồ ngọt, Vạn Phúc gia có tay nghề làm đồ ngọt rất giỏi, giỏi nhất là hấp các loại bánh làm từ hoa tươi. Gần đây lão phu nhân thích nhất là bánh lạc mai, dùng hoa mai nghiền thành nước trộn vào bánh xốp tươi, nặn thành hình hoa mai nhỏ, bày trong đĩa, vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng.
Tuy nhiên, bây giờ đã qua Cốc Vũ [*], khoảng chừng nửa tháng nữa là vào hè rồi, hoa mai sớm đã nên hết mùa. Hoa mai mua ở chợ hoa Quan Hạng bây giờ là hoa của năm ngoái còn sót lại, đợi bán hết lô này thì chỉ có thể đợi đến mùa đông năm nay. Vì vậy, Vạn Phúc gia đi sớm hơn một chút.
[*] Một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.
Khi đến Quan Hạng, chưa vào chợ hoa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Xuân hạ nhiều hoa, các sạp hàng bày bán đủ loại hoa, sơn lan, tố hinh, thược dược, tử lan… hương thơm ngào ngạt, khắp nơi đều náo nhiệt.
Vạn Phúc gia tìm đến sạp bán hoa mai, mua hết số hoa mai còn lại trên sạp, lại mua thêm mấy bó cỏ thơm dùng để làm đồ ngọt, rồi mới xách giỏ quay về.
Cổng Quan Hạng vốn đã đông người, xe ngựa qua lại không ngớt, chợ hoa người chen chúc. Vạn ma ma vừa mới đi ra ngoài, bất ngờ từ ngoài chợ hoa xông ra một đứa trẻ ăn mày khoảng mười hai, mười ba tuổi, đâm sầm vào người bà ta, khiến Vạn ma ma “ái chà” một tiếng ngã lăn ra đất, còn chưa kịp gọi đối phương lại, đứa trẻ ăn mày kia thấy tình hình không ổn, liền chạy biến đi như một làn khói.
Vạn ma ma nửa người ngã xuống đất, chỉ cảm thấy mắt cá chân đau buốt, nhất thời không đứng dậy nổi, chống tay nhặt lại những bông hoa bị rơi vào giỏ, lại khẽ chửi mấy câu.
Lúc này, bỗng nhiên nghe có người nói bên tai: “Đại nương không sao chứ?”
Vạn ma ma ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là hai cô nương trẻ.
Một người mặc bỉ giáp màu xanh, xinh xắn lanh lợi, chải búi tóc kiểu nha hoàn, người kia mặc váy vải màu xanh đậm, môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng, đang lo lắng nhìn bà ta.
Vạn ma ma lúc này chân đau vô cùng, xung quanh người qua lại rất bất tiện, liền nói: “Phiền các cô nương dìu ta đến chiếc ghế đá ở đầu ngõ ngồi một lát.”
Cô nha hoàn áo xanh liền cười dìu bà ta dậy nói: “Không sao đâu ạ.”
Vạn ma ma được hai người dìu đến chiếc ghế đá bên ngoài ngồi xuống, càng cảm thấy mắt cá chân đau dữ dội, muốn thử đứng dậy đi lại, vừa mới dùng sức, lại đau đến nhe răng nhếch mép.
Cô nương áo xanh nhìn mắt cá chân của bà ta, lắc đầu: “Bị trật khớp rồi, bây giờ không đi được đâu, ba năm ngày tới cũng tốt nhất đừng dùng sức.”
Vạn ma ma “a” một tiếng, hoảng hốt nói: “Hỏng rồi.”
Bà ra ngoài mua hoa mai, chợ hoa cách Kha gia còn một đoạn khá xa, bây giờ dù có đi gọi xe ngựa cũng không kịp.
Cô nương áo xanh suy nghĩ một lát, nói với Vạn ma ma: “Tuy là trật khớp, nhưng dùng kim châm cứu một chút, không đến nửa ngày là khỏi.”
“Châm cứu?” Vạn ma ma nghi ngờ: “Gần đây có chỗ nào châm cứu không?”
Cô nha hoàn áo xanh cười hì hì nói: “Ta biết gần đây có một y quán Nhân Tâm, rất gần chợ hoa, bà có muốn đến xem thử không?”
Vạn ma ma ngẩn người: “Y quán Nhân Tâm?” Bà ta lộ vẻ ngạc nhiên: “Có phải là y quán gần đây bán trà thuốc trị nghẹt mũi rất chạy không?”
Nha hoàn sững người, rồi lại cười nói: “Bà cũng từng nghe tên y quán Nhân Tâm sao?”
“Đương nhiên rồi, tên trà thuốc này gần đây đâu đâu cũng nghe thấy.” Vạn ma ma nhìn mắt cá chân của mình: “Nếu đã nói trà thuốc của y quán Nhân Tâm tốt, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh thật sự, phiền hai vị cô nương đưa ta đến y quán Nhân Tâm. Đợi ngày kia chân ta khỏi, nhất định sẽ cảm ơn hai vị thật hậu hĩnh.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, đại nương không cần để trong lòng đâu.” Nha hoàn cười nhìn cô nương áo xanh một cái: “Cô nương, chúng ta cùng dìu bà ấy đi qua đó nhé.”
“Được.”
…
Lục Đồng và Ngân Tranh dìu Vạn ma ma bị trật cổ chân suốt một đoạn đường, đến y quán Nhân Tâm.
Đỗ Trường Khanh đang ngồi ngẩn người trước tủ thuốc, thấy Lục Đồng trở về thì có chút kỳ quái: “Lục đại phu, không phải cô đi mua hoa sao? Sao lại về sớm vậy?”
Sáng sớm tinh mơ, y quán Nhân Tâm vừa mới mở cửa, Lục Đồng đã nói với Đỗ Trường Khanh rằng mình muốn đến chợ hoa mua hoa, rồi dẫn Ngân Tranh đi trước.
Vạn ma ma nghe lời Đỗ Trường Khanh, ngạc nhiên nhìn Lục Đồng: “Lục đại phu… cô là đại phu sao?”
Lục Đồng gật đầu.
Ngân Tranh cười tủm tỉm đỡ tay Vạn ma ma đi vào trong: “Yên tâm đi đại nương, y thuật của cô nương nhà ta cao siêu lắm, trà thuốc đó chính là do nàng ấy làm, lát nữa châm cứu cổ chân cho bà, đảm bảo một lát là hết đau ngay.”
Đỗ Trường Khanh vẫn chưa hiểu rõ tình hình, sau khi nghe Lục Đồng kể lại đầu đuôi sự việc, nhìn nàng một cái đầy khó nói: “Cô đúng là phát thiện tâm, khắp nơi cứu đời.” Lại ghé sát lại gần, hạ giọng hỏi: “Nhưng cô thật sự biết châm cứu sao? Không phải là lừa người đấy chứ, ta nói trước, nếu châm hỏng cho người ta, ta không giữ được cô đâu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận