Chương 1: Phần đệm
18/05/2025
Chương 2: Trở Về Quê Hương
18/05/2025
Chương 3: Tin Dữ
18/05/2025
Chương 4: Vào kinh
18/05/2025
Chương 5: Thuận buồm xuôi gió
18/05/2025
Chương 6: Kha gia
18/05/2025
Chương 7: Biểu muội
18/05/2025
Chương 8: Chết là đáng đời!
18/05/2025
Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta
18/05/2025
Chương 10: Trâm Cài Tóc
18/05/2025
Chương 11: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 12: Đại phu
18/05/2025
Chương 13: Hồ Viên Ngoại
18/05/2025
Chương 14: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 15: Có người tìm
18/05/2025
Chương 16: Ba điều kiện
18/05/2025
Chương 17: Làm đại phu
18/05/2025
Chương 18: Bùi điện soái
18/05/2025
Chương 19: Ba cây ngân châm
18/05/2025
Chương 20:
18/05/2025
Chương 21:
18/05/2025
Chương 22:
18/05/2025
Chương 23: Nữ đại phu
18/05/2025
Chương 24: Hồ đồ
18/05/2025
Chương 25: Lấy lui làm tiến
18/05/2025
Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?
18/05/2025
Chương 27: Bán trà thuốc
18/05/2025
Chương 28: Xuân Thủy Sinh
18/05/2025
Chương 29: Nho sinh mua thuốc
18/05/2025
Chương 30: Ngô Hữu Tài
18/05/2025
Chương 31:
18/05/2025
Chương 32:
18/05/2025
Chương 33:
18/05/2025
Chương 35:
18/05/2025
Chương 34:
18/05/2025
Chương 36:
18/05/2025
Chương 37: Vả mặt
18/05/2025
Chương 38: Cãi nhau
18/05/2025
Chương 39: Đóng cửa
18/05/2025
Chương 40: Tìm người
18/05/2025
Chương 41: Ta có tín vật
18/05/2025
Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công
18/05/2025
Chương 43: Hiện trạng
18/05/2025
Chương 44: Vạn Phúc gia
18/05/2025
Chương 45: Thật đáng tiếc
18/05/2025
Ban đêm, trong tiểu viện nổi gió.
Cửa lớn của tiệm thuốc đã đóng kỹ, đèn lồng trong sân đã được thắp sáng.
Ngân Tranh xin Đỗ Trường Khanh mấy cái đèn lồng cũ, dùng khăn tay lau sạch sẽ rồi treo dưới mái hiên của bốn góc tiểu viện, trời vừa tối, trên nền đá xanh liền rải một lớp ánh sáng vàng mờ ảo.
Ánh trăng như bạc, chiếu rọi tiểu viện sáng như tuyết, trước bàn đá giữa sân, một ngọn đèn đang cháy.
Lục Đồng ngồi trước bàn đá, đang chậm rãi giã thuốc.
Đựng thuốc là một cái hũ bạc, mặt hũ khắc hoa văn bảo tướng triền chi, có hoa văn tinh xảo phức tạp. Chày giã thuốc cũng bằng bạc, khi rơi vào trong hũ lại phát ra tiếng va chạm trong trẻo trong đêm.
Ngân Tranh từ trong nhà đi ra, tay cầm mấy đóa hoa lụa mới làm, đưa tay đến bên thái dương Lục Đồng ướm thử một chút: “Cô nương, em mới làm mấy đóa hoa lụa, người thử xem. Đóa hoa nhung xanh lần trước dính máu, giặt không sạch nên không dùng được nữa rồi. Hai đóa này em đổi kiểu mới, đảm bảo đẹp.”
Ánh mắt Lục Đồng rơi trên đóa hoa trong tay nàng ấy, không khỏi sững sờ.
Nàng không giỏi chuyện ăn mặc trang điểm, dù sao cũng quanh năm ở trên núi, không gặp gỡ được mấy người. Thỉnh thoảng vào dịp lễ tết, Vân Nương sẽ đột nhiên nổi hứng, xuống núi mua cho nàng mấy bộ y phục, đợi đến khi những bộ y phục đó thực sự không còn vừa vặn nữa, thì sẽ đợi đến lần có y phục mới tiếp theo.
Lần cuối cùng Vân Nương mua y phục mới cho nàng là một năm trước, không lâu sau đó, Vân Nương qua đời.
Bản thân nàng chỉ có vài bộ y phục, trang sức lại càng không thể có. Nhưng Ngân Tranh khéo tay, luôn chọn những chiếc khăn tay cùng màu để may thành hoa lụa, hoa nhung các loại, để nàng phối cùng váy áo mà đeo.
Động tác giã thuốc trong tay Lục Đồng không ngừng, chỉ nói: “Thật ra ta không cần những thứ này.”
“Sao lại không cần chứ?” Ngân Tranh vẫn tự mình ướm thử, vừa nói: “Tuổi của người bây giờ, chính là lúc nên trang điểm. Nếu ăn mặc giản dị quá, chẳng phải là lãng phí khuôn mặt này sao. Nguyên liệu làm hoa lụa này chỉ cần mấy văn tiền mua khăn tay là làm được, nhưng lại có thể tăng thêm không ít sắc màu cho cô nương thôi.”
“Cô nương nhất định phải tin tưởng tay nghề của em.” Ngân Tranh thu hoa lụa từ bên thái dương Lục Đồng về, cẩn thận chỉnh lại đường kim mũi chỉ, “Trước kia ở trong lầu, chuyện khác không dám nói, chứ ăn mặc trang điểm chải đầu em rất thành thạo. Đợi Đỗ chưởng quỹ phát tiền tháng, cô nương có thể đi cắt mấy thước sa mỏng, mấy tháng nữa là vào hè rồi, phải may hai bộ sam mùa hè mỏng nhẹ mới được.”
Lục Đồng khẽ cười.
Ngân Tranh nói rồi lại nói, lại nhớ ra một chuyện, nhìn về phía cô nương đang chăm chú giã thuốc dưới ánh trăng: “Em nghe thợ may Cát nhà bên cạnh nói, hôm nay Hạnh Lâm Đường mở cửa trở lại rồi. Bạch chưởng quỹ chủ động xin lỗi những người dân mua thuốc đó, bồi thường thêm rất nhiều bạc, còn hứa sau này sẽ không bán Xuân Dương Sinh nữa. Những người dân đó nhận được bạc, liền không gây sự nữa, xem chừng chuyện này sắp dần lắng xuống rồi.”
Lục Đồng nói: “Có tiền mua tiên cũng được. Bạch Thủ Nghĩa chọn cách bỏ tiền tránh họa, là người thông minh.”
Ngân Tranh nhìn sắc mặt Lục Đồng, có chút lo lắng: “Nhưng mà, lần này họ chịu thiệt, liệu có vì thế mà ghi hận chúng ta không?”
Lục Đồng cũng không ngẩng đầu lên, dùng sức giã thảo dược trong bình: “Ghi hận thì sao chứ? Ta đã muốn nổi danh, thì sẽ khó tránh khỏi việc đắc tội với người cùng nghề. Y quán Nhân Tâm không nổi bật, muốn vượt trội lên, thì chỉ có thể đạp lên bảng hiệu của các y quán khác mà đi lên thôi.”
“Cũng phải.” Ngân Tranh thở dài một hơi, rất nhanh lại cười nói: “Mặc kệ thế nào, Hạnh Lâm Đường phen này phải yên tĩnh một thời gian dài, y quán chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng. Ít nhất phương thuốc kia của cô nương người khác không làm ra được, bây giờ Đỗ chưởng quỹ chỉ hận không thể cung phụng cô nương lên, vị trí đại phu ngồi khám này, cô nương ngồi rất vững vàng.”
Lục Đồng cười cười: “Phải đó.”
Bây giờ nàng đã là đại phu ngồi khám chính thức, y quán Nhân Tâm cũng dần có chút tự tin, tiếp theo, nên suy nghĩ đến chuyện của Kha gia rồi.
Kha gia…
Nghĩ đến Kha gia, ánh mắt Lục Đồng tối sầm lại.
Nói đến đây, Kha gia bây giờ, có lẽ đã nhận được tin tức về “Vương Oanh Oanh” rồi.
…
Trong Kha phủ ở Thịnh Kinh, Kha lão phu nhân vừa ăn xong một hộp mứt kẹo.
Nào là bánh mật, sữa đông đường, mứt quả, đựng trong một chiếc hộp gỗ lim nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trong chia thành các ngăn, mỗi loại là một hương vị riêng.
Kha lão phu nhân đã có tuổi, thích nhất đồ ăn ngọt mềm, một ngày phải ăn rất nhiều đồ ngọt. Đại phu từng khuyên nên kiêng đồ quá ngọt, không thể để bà ta ăn tùy thích được, Kha Đại gia ngày thường cũng khuyên can không ngừng, nhưng tiếc là Kha lão phu nhân chẳng hề nghe, vẫn cứ ham đồ ngọt như mạng.
Kha lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế tựa bằng gỗ hoàng hoa lê chạm rỗng hoa văn loan phượng, mắt hơi nhắm hờ. Lý ma ma đứng sau lưng đấm vai cho bà ta, vừa chuyện trò bâng quơ với bà ta.
“Lão phu nhân, buổi trưa lão nô nghe Bích Tình trong phòng Đại gia nói, Đại nãi nãi lại vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau với Đại gia rồi.”
Kha Lão phu nhân nhíu mày, mở mắt ra, sắc mặt liền sa sầm lại, mắng: “Tần thị này cũng thật là, cậy cha mình làm quan, ở trong nhà làm mưa làm gió. Quản tiền của chồng chặt đến thế, mấy hôm trước ta cho Hưng Nhi mấy phong bì bạc, vừa quay đi nó đã thấy, thu lấy không nói gì thì thôi, lại còn ở trước mặt ta nói bóng nói gió một tràng, rõ ràng là làm cho ta xem.”
Lý ma ma cười nói: “Đại nãi nãi xuất thân cao quý, khó tránh khỏi kiêu kỳ hơn một chút.”
“Kiêu kỳ cái gì, chính là không có quy củ, không biết trên dưới.” Kha lão phu nhân càng thêm không vui: “Phải nói là, còn không bằng người trước. Tuy chẳng có chỗ dựa dẫm gì, lại mang cái tướng quyến rũ gây chuyện, nhưng lại dễ sai khiến, hầu hạ người cũng chu đáo. Không như người này, đâu phải cưới vợ về, rõ ràng là rước một bà Bồ Tát về thờ mà!”
Lý ma ma không dám đáp lời, Kha lão phu nhân tự mình thở dài một hơi trước: “Mấy hôm trước, người được sai đi huyện Thường Võ dò la tin tức đã về báo, nói rằng Lục gia quả thực có một thân thích ở Tô Nam, cũng có một người muội muội tên là Vương Oanh Oanh. Tám chín năm trước, còn từng ở Lục gia một thời gian.”
Lý ma ma nghĩ ngợi một lát: “Chắc hẳn người lần trước đến phủ, chính là vị Vương tiểu thư đó rồi.”
“Ngươi nói không sai, đoán chừng là đến tống tiền thôi.” Kha lão phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, tráng đi vị ngọt ngấy trong miệng: “Đáng tiếc, nếu như Lục thị còn ở đây, có lẽ còn có thể cho nàng ta chút bạc. Bây giờ Tần thị quản gia, giữ tiền chặt đến mức một đồng cũng không chịu chi ra, nếu nghe được chuyện liên quan đến người vợ trước kia, chỉ sợ lại gây chuyện ầm ĩ lên. Cũng đành thôi vậy.”
Lý ma ma cười nói: “Lão phu nhân thật có lòng Bồ Tát.”
Kha lão phu nhân xua xua tay: “Cũng không hẳn là ta có lòng Bồ Tát, chỉ là sợ sinh thêm chuyện mà thôi. Bây giờ tiết trời dần ấm lên, đợi qua tháng sáu tháng bảy, đến tiệc mừng thọ của phủ Thái sư, lại đến lượt Kha gia chúng ta mang đồ sứ qua. Hưng Nhi ngày thường cẩu thả lười biếng, hiện tại Kha gia chúng ta sống dựa vào phủ Thái sư, tuyệt đối không thể không cẩn thận, nếu không lại học theo Lục thị kia gây họa…”
Bà ta nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, không biết đã nghĩ đến điều gì, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi.
Lý ma ma cũng không dám lên tiếng, lặng lẽ đứng phía sau.
Qua một lúc lâu, Kha lão phu nhân mới xua tay, thở dài nói: “Thôi bỏ đi, ngươi đi nói với người nhà Vạn Phúc một tiếng, mấy ngày nay ta muốn ăn bánh lạc mai, bảo bà ta sớm đến chợ hoa Quan Hạng thu mua hoa mai đi.”
Lý ma ma vội vàng đáp lời: “Vâng ạ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận