Chương 1: Phần đệm
18/05/2025
Chương 2: Trở Về Quê Hương
18/05/2025
Chương 3: Tin Dữ
18/05/2025
Chương 4: Vào kinh
18/05/2025
Chương 5: Thuận buồm xuôi gió
18/05/2025
Chương 6: Kha gia
18/05/2025
Chương 7: Biểu muội
18/05/2025
Chương 8: Chết là đáng đời!
18/05/2025
Chương 9: Đáng tiếc cho hồ sen mới nở của ta
18/05/2025
Chương 10: Trâm Cài Tóc
18/05/2025
Chương 11: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 12: Đại phu
18/05/2025
Chương 13: Hồ Viên Ngoại
18/05/2025
Chương 14: Trà thuốc
18/05/2025
Chương 15: Có người tìm
18/05/2025
Chương 16: Ba điều kiện
18/05/2025
Chương 17: Làm đại phu
18/05/2025
Chương 18: Bùi điện soái
18/05/2025
Chương 19: Ba cây ngân châm
18/05/2025
Chương 20:
18/05/2025
Chương 21:
18/05/2025
Chương 22:
18/05/2025
Chương 23: Nữ đại phu
18/05/2025
Chương 24: Hồ đồ
18/05/2025
Chương 25: Lấy lui làm tiến
18/05/2025
Chương 26: Ai nói cô không đáng tin?
18/05/2025
Chương 27: Bán trà thuốc
18/05/2025
Chương 28: Xuân Thủy Sinh
18/05/2025
Chương 29: Nho sinh mua thuốc
18/05/2025
Chương 30: Ngô Hữu Tài
18/05/2025
Chương 31:
18/05/2025
Chương 32:
18/05/2025
Chương 33:
18/05/2025
Chương 35:
18/05/2025
Chương 34:
18/05/2025
Chương 36:
18/05/2025
Chương 37: Vả mặt
18/05/2025
Chương 38: Cãi nhau
18/05/2025
Chương 39: Đóng cửa
18/05/2025
Chương 40: Tìm người
18/05/2025
Chương 41: Ta có tín vật
18/05/2025
Chương 42: Thế tử Chiêu Ninh Công
18/05/2025
Chương 43: Hiện trạng
18/05/2025
Chương 44: Vạn Phúc gia
18/05/2025
Chương 45: Thật đáng tiếc
18/05/2025
Nho sinh rời khỏi phố Tây, đi vòng qua cổng chùa rồi vào một khu chợ cá tươi.
Một bên chợ cá có hàng chục quầy cá, đầy mùi tanh của cá và máu, nhưng lúc này đã tan chợ. Hắn cẩn thận tránh những vũng máu và vảy cá trên mặt đất rồi rẽ vào một căn nhà tranh.
Căn nhà này đã rất cũ nát nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, nghe thấy tiếng động, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn của một bà lão: “Con ta?”
Nho sinh đáp lại một tiếng “vâng”, đặt hũ trà xuống, vội vàng đi vào đỡ người bên trong dậy.
Nho sinh này tên là Ngô Hữu Tài, là một người đọc sách. Hắn vốn có chút tài hoa, nhưng không biết vì sao thiếu chút may mắn trong thi cử luôn. Nhiều lần thi trượt, giờ đã đến tuổi trung niên mà vẫn chưa đạt được thành tựu gì.
Ngô Hữu Tài mồ côi cha từ sớm, được mẹ nuôi lớn bằng nghề bán cá. Có lẽ do lao lực quá độ, mà mấy năm trước Ngô đại nương bị bệnh nặng, đến nay vẫn luôn triền miên trên iường bệnh. Đến sau tết năm nay, bệnh tình càng thêm trầm trọng, Ngô Hữu Tài tìm khắp các lương y, đều nói là đã hết cách cứu chữa, chỉ còn chờ ngày lìa đời.
Ngô Hữu Tài là một người con hiếu thảo, sau khi đau lòng và buồn bã, liền nghĩ đủ mọi cách để thỏa mãn tâm nguyện của mẫu thân. Hôm nay mua cho mẫu thân bát chè hoa, ngày mai lại may cho mẫu thân một bộ quần áo. Những lúc không đọc sách, hắn cũng đi bán cá để kiếm chút tiền, có được chút tiền tiết kiệm, nhưng mấy ngày nay đã tiêu xài hết sạch, chỉ để mong mẹ già nở nụ cười.
Ngô đại nương bệnh nặng, thường xuyên mê man, lúc tỉnh lúc mê, bây giờ thời gian tỉnh táo ngày càng ít, đã rất lâu rồi cũng không nhận ra con trai mình. Mấy hôm trước bà nói với Ngô Hữu Tài, muốn ra bờ sông ngắm hoa liễu.
Ngắm hoa liễu không khó, nhưng Ngô đại nương vốn bị nghẹt mũi, những năm trước, cứ đến mùa xuân là khăn không rời tay. Đúng lúc này, Ngô Hữu Tài nghe bạn bè là văn sĩ đi hội hoa đào về kể lại, ở phố Tây có một y quán bán một loại trà thuốc, có tác dụng rất tốt đối với bệnh nghẹt mũi, viêm xoang. Ngô Hữu Tài nghe nói vậy thì rất động lòng, tuy một hũ trà thuốc bốn lượng bạc tuy thật sự đắt đỏ, nhưng chỉ cần có thể thỏa mãn tâm nguyện của mẫu thân, cũng đáng giá.
Hắn cẩn thận chia nhỏ trà thuốc, lại dùng ấm sứ trong nhà sắc nhỏ lửa suốt nửa ngày rồi múc ra bát, đợi đến khi độ ấm vừa phải thì đút từng thìa từng thìa cho mẫu thân uống. Mẫu thân uống xong lại buồn ngủ, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi. Ngô Hữu Tài liền ra ngoài tiếp tục xử lý số cá mà ban ngày chưa làm xong.
Cứ như vậy uống trong ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba, Ngô đại nương lại tỉnh táo, đòi đi bờ sông xem hoa liễu. Ngô Hữu Tài liền cõng mẫu thân, lấy khăn che kín miệng mũi cho bà, đưa mẫu thân đến bờ sông cầu Lạc Nguyệt.
Hai bên bờ sông có những lầu nghỉ mát cho du khách, Ngô Hữu Tài cùng mẫu thân đi vào ngồi xuống, vừa để mẫu thân dựa vào người mình, vừa thử từng chút một kéo khăn che mặt mẫu thân ra.
Ngô đại nương không tỏ vẻ khó chịu.
Mắt Ngô Hữu Tài dần sáng lên.
Xuân Thủy Sinh này, vậy mà thật sự có tác dụng!
Trên cầu Lạc Nguyệt người qua lại không dứt, muôn vàn cành lá xanh non bị gió thổi lay động không ngừng. Ngô Hữu Tài nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, từ khi mẫu thân bị bệnh, ban ngày hắn bận bán cá chăm sóc mẫu thân, ban đêm phải thắp đèn đọc sách, đã lâu không có thời gian rảnh rỗi ngắm cảnh, cũng chỉ đến lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác, vậy mà lại sang xuân rồi.
“Đây là hoa liễu sao…” Bên cạnh có người nói, hắn quay đầu lại, thấy mẫu thân đang nhìn những cây liễu hai bên bờ sông, ánh mắt trong veo hiếm thấy.
Ngô Hữu Tài thấy chua xót trong lòng, suýt nữa rơi nước mắt, dịu dàng nói: “Mẫu thân, đây là hoa liễu.”
Ngô đại nương chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một lúc, dường như mới nhớ ra người trước mặt là ai: “Con là Hữu Tài à.”
Vậy mà nhận ra hắn rồi! Ngô Hữu Tài nắm chặt tay mẫu thân, chỉ cảm thấy bàn tay đó gầy guộc như que củi, nghẹn ngào nói: “Là con, mẫu thân.”
Cây liễu ở hai bên bờ xanh mướt, làm nổi bật mái tóc bạc trắng của phụ nhân. Ngô đại nương mỉm cười vỗ vỗ tay hắn, dịu dàng an ủi như hồi nhỏ dỗ dành hắn khi bị tiên sinh mắng: “Cảm ơn con đã đưa nương ra ngoài xem hoa liễu.”
Ngô Hữu Tài đau lòng vô cùng.
Mẫu thân không để ý đến vẻ mặt của hắn, mỉm cười nhìn về phía xa xa: “Nói đến, hồi nhỏ con thích nhất là đến bờ sông thả diều. Mỗi lần qua cầu Lạc Nguyệt, đều đòi cha mua bánh hoa.”
Ngô Hữu Tài nghẹn ngào đáp lại.
Lúc đó hắn vẫn còn là độ tuổi vô lo vô nghĩ, khi cha còn sống, cho dù mẫu thân bị nghẹt mũi vẫn luôn bịt khăn tay, cùng hai cha con ra bờ sông, vừa cằn nhằn vừa cầm diều cho hắn chạy theo phía sau.
Sau này cha mất, mẫu thân phải đi làm ở chợ cá, ngày ngày tiếp xúc với mùi tanh của vảy cá, còn hắn quyết tâm học hành thành tài, miệt mài đèn sách, không còn thời gian đi chơi xung quanh nữa. Hôm nay nghe mẫu thân nói, hắn mới phát hiện, cùng mẫu thân ra bờ sông dạo chơi, vậy mà đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Ngô Hữu Tài cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt.
You cannot copy content of this page
Bình luận