11.
Ba năm trước, những lời lẽ tối nghĩa và khó hiểu giờ đây được anh cẩn thận bóc tách từng lớp, cuối cùng cũng lĩnh ngộ ra chân tướng.
Ồ…
Ồ!
“Ồ—!”
Thế là, trong khi những ngôi sao bên dưới sân khấu đang mỉm cười vỗ tay, bỗng dưng thấy Mạnh Cảnh Đồng đột ngột dừng lại giữa đường.
Tất cả camera lập tức hướng về anh, phóng to khuôn mặt anh lên màn hình LED khổng lồ.
Và thế là, ai cũng thấy rõ ràng—
Đồng tử của anh co lại, mắt trợn to, ngay cả miệng cũng chầm chậm há ra.
Quản lý của anh khẽ giật mình, cau chặt mày.
Mạnh Cảnh Đồng lại ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng xen lẫn tiếc nuối, thốt lên một tiếng “Ồ!” đầy xúc động.
Nam idol Hạ Cổ – người cũng tranh giải Nghệ sĩ được yêu thích nhưng trượt mất – ngơ ngác thì thầm với quản lý của mình: “Không phải chứ? Có cần phải giả vờ ngạc nhiên lâu đến vậy không? Đây là đang khoe khoang với tôi à?”
Quản lý của Hạ Cổ cũng vừa hoang mang vừa vỗ tay: “Không biết nữa, nhưng cậu cũng rất giỏi rồi, anh ta đánh bại cậu, chắc vui phát điên luôn ấy.”
Hạ Cổ hài lòng, vỗ tay thêm hai phần lực, trông càng chân thành hơn.
Mạnh Cảnh Đồng lảo đảo bước lên sân khấu, trông có vẻ mất tập trung, suýt nữa còn vô thức bưng cả khay của lễ tân lên, suýt cướp mất công việc của cô ấy.
Còn tôi và bạn cùng phòng, đang xem trực tiếp trước màn hình TV, cũng cùng nhau đờ người.
“Anh ta làm sao vậy? Sao trông ngốc thế?” Bạn cùng phòng hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Giải Kim Cánh Cụt này ghê gớm đến thế à?”
“Không đâu, năm ngoái anh ấy đã nhận được rồi, còn hai lần, giải Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất và Nghệ sĩ được yêu thích.” Tôi trả lời.
Bạn cùng phòng nhìn biểu cảm của Mạnh Cảnh Đồng, nghiêm túc phân tích: “Thế sao trông anh ta cười như bị dại thế kia?”
“Chắc là nghĩ tới chuyện gì vui thôi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Mạnh Cảnh Đồng – người vừa cầm chặt chiếc cúp trong tay một cách hoang mang – cúi đầu cảm ơn người trao giải.
Cúi đầu quá sâu.
Chiếc cúp anh đang ôm trong lòng đập rầm một phát vào bụng của nam ca sĩ gạo cội anh Trương, người mà anh đã khai trong hồ sơ là “thần tượng lớn nhất từ nhỏ đến lớn”.
“Ối trời—!”
Anh Trương – năm nay đã ngoài năm mươi – suýt nữa thì nằm luôn trên vai Mạnh Cảnh Đồng.
Mạnh Cảnh Đồng luống cuống đỡ lấy ông ấy, theo phản xạ buột miệng nói: “Tôi… tôi đã nghe nhạc của ngài từ nhỏ đến lớn!”
Anh Trương thều thào: “Nên cậu vì yêu sinh hận à?”
Sau một hồi bận rộn hỗn loạn, cuối cùng cũng đến lúc Mạnh Cảnh Đồng phát biểu cảm nghĩ.
Anh nhìn chằm chằm vào micro.
Cả khán phòng lập tức yên tĩnh.
“Ồ!”
Lần thứ ba trong tối nay, anh lại thốt lên một tiếng cảm thán.
Quản lý của anh lúc này đã muốn chết rồi.
Mạnh Cảnh Đồng nói: “Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn nhà sản xuất, cảm ơn quản lý của tôi… cuối cùng, cảm ơn Weibo đã dạy tôi rất nhiều, thực sự là rất rất nhiều thứ.”
“…Cậu ấy nói cái quái gì thế?”
“Tại lễ trao giải Kim Cánh Cụt của công ty Cánh Cụt, lại cảm ơn Weibo?!”
Quản lý đau khổ ôm đầu, yếu ớt thốt lên: “Chúa ơi, lát nữa khi tên này xuống sân khấu, tôi phải bóp chết cậu ta, hoặc trực tiếp đầu độc cậu ta đến câm luôn!”
Anh ta thực sự muốn chết mà.
12.
Nhưng tôi nhận ra, được sống thật tốt biết bao.
Bởi vì, tôi trơ mắt nhìn điện thoại của mình hiện lên hai tin nhắn mới:
【Không đúng.】
【Anh hiểu ý em rồi!】
Ba năm sau, sau khi vòng cung phản xạ của Mạnh Cảnh Đồng chạy ba vòng quanh Trái Đất, cuối cùng cũng quay trở lại.
13.
“Đại thần Lui, đừng rút lui nữa, đến lúc xông lên rồi.” Bạn cùng phòng nghiêng đầu nhìn đoạn tin nhắn của tôi, trầm giọng khuyên nhủ.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhắn lại: 【Vậy… anh có đồng ý không?】
Livestream đã chuyển sang góc máy của MC, bắt đầu công bố hạng mục tiếp theo.
Không thấy được vẻ mặt của anh, tim tôi đập ngày càng nhanh, vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
You cannot copy content of this page
Bình luận