Đàn Anh, Anh Chậm Hiểu Quá Rồi

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Anh cúi người xuống, đứng ngoài cửa xe, giọng nói vang lên giữa tiếng mưa: “Nếu em không thích nghe nhạc của anh cũng không sao. Show này có khách mời là Lưu Đức Hoa! Em có thể đến xem Lưu Đức Hoa!”

 

Mạnh Cảnh Đồng đúng là ngốc quá.

 

Concert của anh, dù trời có đổ mưa dao hay lửa rơi, tôi cũng sẽ đi mà.

 

… 

 

Sau khi về đến nhà, bạn cùng phòng đặt hộp chè tam bảo vào tủ lạnh.

 

Cô ấy nhìn tôi – người còn đang phân vân không biết nên nói gì – rồi thở dài: “Mình đã bỏ lỡ phần chè tam bảo đó, nhưng mà… đây là do Mạnh Cảnh Đồng mang đến, nên mình sẽ để vào ngăn đông, đảm bảo mười năm sau vẫn còn nguyên vẹn nhé.”

 

“Hãy bảo quản nó cẩn thận!”

 

Tôi bật cười.

 

Bạn cùng phòng nhìn tôi chăm chú, bỗng hỏi: “Muốn thử lại một lần nữa không?”

 

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.

 

Trước đây cô ấy luôn phản đối việc tôi si mê Mạnh Cảnh Đồng, nhưng giờ đây, cô ấy chỉ nhún vai.

 

“Trước giờ mình chỉ biết về Mạnh Cảnh Đồng qua lời kể của cậu, nhưng hôm nay tận mắt thấy anh ta, cảm giác khác xa với tưởng tượng.”

 

“Cuộc sống mà, có đôi khi phải tỉnh táo mà nhảy xuống vực thẳm, đánh cược xem dưới đó là tan xương nát thịt hay có đường bí mật.”

 

“Làm gì có ai cả đời chỉ đi trên con đường bằng phẳng đâu.”

 

10.

 

Ca khúc mới của Mạnh Cảnh Đồng – “Yến Tiệc” – trở thành hiện tượng.

 

Phổ biến đến mức bất cứ khi nào tôi mở nền tảng video ngắn, nhạc nền cũng là bài này.

 

Để tham gia lễ trao giải, cuối cùng quản lý của anh cũng phải nhượng bộ, cho phép anh tham gia một buổi livestream.

 

Mãi về sau, tôi mới biết rằng, đêm trước lễ trao giải, quản lý đã vắt óc suy nghĩ ra mọi câu hỏi mà MC có thể đặt ra, sau đó chuẩn bị sẵn những câu trả lời chỉn chu để tránh xảy ra sự cố.

 

Dưới sự huấn luyện tàn khốc của quản lý, Mạnh Cảnh Đồng gần như đến cả trong giấc mơ cũng lẩm bẩm nói mớ:

 

“Xin chào mọi người, tôi là ca sĩ Mạnh Kiến Nguyệt, rất vui khi được tham gia Lễ trao giải Kim Cánh Cụt. Lần này, tôi mang đến ca khúc chủ đề trong album mới của mình – Yến Tiệc.”

 

Hít một hơi, tiếp tục nhắm mắt nói:

 

“Cảm ơn lời khen của ngài. Từ nhỏ, tôi đã có một giấc mơ về ca hát.”

 

“… Đúng vậy, bài hát tôi yêu thích nhất là Bản giao hưởng Slavic của Tchaikovsky, vì tôi rất thích nhạc cổ điển.”

 

“Ngài quá khen rồi, tuy tôi nổi tiếng ngay khi vừa ra mắt, nhưng tôi là người khiêm tốn. Sở thích của tôi là nhặt rác và sử dụng ống hút thân thiện với môi trường.”

 

“Ca sĩ tôi ngưỡng mộ nhất? Đương nhiên là anh Trương – người sẽ trao giải cho tôi rồi. Tôi đã nghe nhạc của anh ấy từ nhỏ đến lớn.”

 

“Đúng vậy, tôi thích chơi golf, cưỡi ngựa, trượt tuyết. Tôi có nhiều sở thích, gu thẩm mỹ tao nhã, tính cách điềm đạm, thích đọc sách…”

 

“Đúng, tôi biết là Nobel không có giải thưởng Toán học. Tôi không đọc luận văn khoa học, tôi nghiên cứu triết học, tôi đọc Tâm lý đám đông…”

 

“Trang dữ liệu? Ồ, tôi biết Trang dữ liệu Trung Quốc, tôi còn biết Wanfang Data, VIP, Hans, SRP, tôi cũng biết SCI, EI, SAGE…”

 

“Không, tôi không học lên cao học, tôi chỉ biết nhiều thôi. Tôi bẩm sinh đã ham học, từ nhỏ đã nghiêm túc, hoạt bát, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”

 

Cuối cùng, Mạnh Cảnh Đồng đã thuộc lòng tất cả các câu trả lời.

 

Chuẩn bị kỹ càng, không thể chê vào đâu được.

 

Quản lý của anh – người đã thức trắng nhiều đêm để dạy dỗ – rốt cuộc cũng yên tâm, mệt mỏi nhưng mãn nguyện ngồi dưới khán đài, mong chờ chứng kiến thành quả của mình.

 

Nhưng anh ta đã bỏ sót một chuyện.

 

Rất lâu trước đây, một cư dân mạng ngốc nghếch nào đó đã để lại hai bình luận dưới bài đăng của Mạnh Cảnh Đồng.

 

Mà Mạnh Cảnh Đồng… là một người rất có tinh thần học hỏi.

 

Nhờ vậy, anh đã nảy sinh hứng thú và bắt đầu nghiên cứu “thả thính sến súa”.

 

Rồi ngay khoảnh khắc vẫy tay bước lên sân khấu nhận giải, lượng kiến thức tích lũy bấy lâu nay cuối cùng cũng đột phá, từ lượng biến thành chất biến—

 

Anh đã giác ngộ.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page