Khi theo đuổi đàn anh một cách khổ sở, tôi nói: “Lần sau ăn cơm, em muốn xuất hiện trên bàn ăn nhà anh.”
Đàn anh đáp: “Ý gì vậy? Nhà anh không ăn thịt ng/ư/ời đâu.”
Ba năm sau, đàn anh đã cắt đứt liên lạc với tôi trở thành ca sĩ nổi tiếng.
Anh cuối cùng mới ngộ ra.
Vốn luôn trầm ổn, cao quý, nhưng vị ca sĩ ấy bỗng nhiên trợn to mắt trên màn ảnh, miệng há ra, hối hận không kịp.
Giây tiếp theo, tôi – người đang xem livestream – nhận được tin nhắn từ ca sĩ:
【Không đúng.】
【Anh hiểu ý em rồi!】
1.
Ba năm trước, tôi thầm thích đàn anh Mạnh Cảnh Đồng.
Gia nhập cùng một câu lạc bộ với anh, tôi bắt đầu triển khai chiến lược theo đuổi.
Tôi nhắn tin cho anh: “Từ nay về sau, em chỉ có thể gọi anh là ‘Ngài’ thôi.”
Bởi vì, anh là người trị vì ở trong tim em.
Tôi hào hứng ôm mặt chờ anh hỏi tại sao, để có thể gửi tiếp câu thả thính sến súa này.
Mạnh Cảnh Đồng trả lời: “Cũng được thôi, em lễ phép thật đấy, đàn em, hahaha. (Sticker mèo mèo like)”
Ngọn lửa nhiệt huyết trong tôi lập tức bị dập tắt.
Nhưng tôi không bỏ cuộc.
Tôi nhắn tiếp: “Đàn anh, anh là người ở đâu vậy?”
Lần này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Bất kể anh ấy trả lời tỉnh nào, tôi đều có thể đáp lại: “Không đúng, anh là người trong tim em.”
Hehehe.
Hehehehehehe.
Tôi lăn lộn trên giường vì ngượng ngùng.
Nhưng Mạnh Cảnh Đồng trả lời: “Anh cũng không biết nữa, anh là trẻ mồ côi.”
Tôi đơ người.
Không lẽ… ngay cả câu này cũng có thể dẫn đến một câu chuyện cười đen tối sao?
Mình đáng chet thật!
Lại vô tình chạm vào quá khứ đau buồn của người ta.
Mạnh Cảnh Đồng nói tiếp: “Nhưng mà, anh thiên về việc mình là người Vô Hồ, vì có thể ‘Vô Hồ khởi bay’.”
Anh cười lớn rồi nói thêm: “À mà, anh đùa thôi.”
Chuyện này… có thể lấy ra đùa được sao?!!
Cô bạn cùng phòng đang làm quân sư bên cạnh tôi chậm rãi lên tiếng: “Bỏ cuộc đi, bạn tôi ơi.”
Hai cô bạn cùng phòng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Cuối cùng chúng ta cũng hiểu tại sao một ‘cực phẩm’ như thế này lại không yêu đương suốt ba năm đại học rồi.”
Cả hai đồng thanh: “Vì anh ta đúng là một tên ngốc mà!”
2.
Nhưng tôi không bỏ cuộc.
Kiên trì trò chuyện với Mạnh Cảnh Đồng, cố gắng kéo gần khoảng cách.
Cuối cùng, vào ngày anh ấy tốt nghiệp, tôi tặng anh một bó hoa tươi.
Mạnh Cảnh Đồng cười nói: “Cảm ơn đàn em, lần sau mời em ăn cơm nhé.”
Tôi cảm giác đầu lưỡi mình run rẩy, tim đập điên cuồng.
Tôi ngẩng đầu lên, dốc hết sức hỏi: “Lần sau ăn cơm, em muốn xuất hiện trên bàn ăn nhà anh, được không?”
Mạnh Cảnh Đồng nhìn tôi đầy hoang mang: “Ý gì vậy? Nhà anh không ăn thịt người đâu.”
Đến đây, tôi hoàn toàn hiểu ra.
Mạnh Cảnh Đồng dù có ngốc thật cũng không thể ngốc đến mức này.
Anh chắc chắn là đang giả vờ ngu để từ chối tôi.
Nhẹ nhàng né tránh, khéo léo tránh hết tất cả những lời tỏ tình của tôi.
Tôi ngộ ra rồi, quyết định rút lui.
Tối hôm đó, tôi – một kẻ đau khổ tột cùng – chặn Mạnh Cảnh Đồng khỏi danh sách nhìn thấy bài đăng của mình, rồi phát điên trên trang cá nhân.
“Thần thiếp lần này lui bước, là lui cả đời.”
“Thần thiếp mang một tội: gặp chàng; hai tội: biết chàng; ba tội: quen chàng; bốn tội: thích chàng; năm tội: nhớ chàng; sáu tội: lo cho chàng; bảy tội: chờ chàng; tám tội: bảo vệ chàng; chín tội: yêu chàng; mười tội: thương chàng.”
“Em yêu anh giống như máy cày leo núi, ầm ầm dữ dội. Nhưng tại sao anh lại hại em? Hại em thích anh nhiều đến thế.”
……
“Đường Châu Tinh, cậu chặn luôn tớ đi, nếu không đừng trách tớ bò lên giường đấm cậu một cái.” Bạn cùng phòng của tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không thể chịu nổi nữa.
Tôi buồn bã liếc cô ấy một cái: “Vậy tớ mở nhạc nghe được không?”
“Được, chỉ cần cậu đừng đăng mấy thứ này lên làm ô nhiễm trang cá nhân của tớ, làm gì cũng được.”
Tôi ôm điện thoại, đầy đau thương bật nhạc lên.
“Yêu anh không phải lỗi của em~”
“Là tại anh quá đẹp trai~”
You cannot copy content of this page
Bình luận