Đã Yêu Em Từ Lâu

Chương 2

Chương trước

Chương sau

“Ừ, anh thấy em bận rộn làm bài tập cho khoa, chắc không có thời gian để tìm hiểu.”

 

Anh ấy vừa cắt miếng bò bít tết đưa cho tôi, vừa cẩn thận rưới nước sốt.

 

Tôi vẫn còn nhớ, khi tôi dạy kèm cho anh ấy năm đó, tôi học năm hai, còn anh ấy học lớp mười.

 

Khi ấy, Đường Tu thậm chí không thể viết nổi một câu có mệnh đề quan hệ hoàn chỉnh, vốn từ vựng thì ít đến mức kinh ngạc.

 

Bây giờ, anh ta đã “thăng cấp” rồi sao?

 

“Trình độ dịch thuật của anh cũng tốt đấy.”

 

“Bạn trai của em mà tệ sao? Anh không để em mất mặt đâu.”

 

Trong giọng nói của Đường Tu có chút tự hào, vẻ mặt đắc ý.

 

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tôi đã dần quen với tính cách của Đường Tu.

 

Thực ra, anh ấy thật sự mang lại cho tôi rất nhiều bất ngờ.

 

Trong khi Đường Minh chỉ luôn nói với tôi rằng Đường Tu là người “không xứng tầm”, “chỉ biết hưởng lợi từ cha mẹ”.

 

Cậu em trai kém tôi sáu tuổi này chỉ là người được sinh ra trong giàu có, không hề xứng đáng để đứng cùng Đường Minh trong nhà họ Đường.

 

Nhưng qua thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra Đường Tu không hề vô dụng như vậy.

 

Ít nhất, tôi hiểu rõ và thấy được tất cả những điều tốt mà anh ấy dành cho tôi.

 

Anh ấy sẽ nhớ rõ sở thích của tôi, và sẽ động viên tôi mỗi khi tâm trạng tôi không tốt.

 

Anh ấy theo dõi tất cả các nền tảng xã hội của tôi, luôn là người đầu tiên nhấn thích.

 

Còn những điều đó, Đường Minh chưa bao giờ làm.

 

Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ, tôi cũng đã từng dùng những chiêu trò nhỏ, đăng những trạng thái chỉ anh ấy có thể thấy, với hy vọng nhận được phản hồi riêng tư từ anh.

 

Chỉ tiếc rằng, tất cả chỉ là sự si mê của riêng tôi mà thôi.

 

“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

 

Tôi từng hỏi Đường Tu, tình cảm của anh ấy dành cho tôi bắt đầu từ khi nào.

 

“Từ lúc em kéo anh ra khỏi sân bóng, và nắm lấy tai anh dẫn về nhà.”

 

Đường Tu luôn thẳng thắn như vậy, chẳng hề sợ hãi khi nói ra bất kỳ cảm xúc nào trong lòng mình.

 

Có lẽ, tình yêu của Đường Tu dành cho tôi chỉ xuất phát từ một sự bồng bột, hoặc từ việc thoả mãn cảm giác “yêu nhưng không thể có” trong thời niên thiếu.

 

Nhưng ít nhất, ngay lúc này, tình cảm ấy đang sưởi ấm trái tim tôi.

 

4

 

Khi nhìn thấy Đường Minh, tôi thực sự bị bất ngờ.

 

“Chuyển nhà mà sao không nói với anh?”

 

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, vóc dáng vẫn thẳng tắp, chất liệu cao cấp của chiếc áo tôn lên đường nét cơ bắp đẹp đẽ của anh. 

 

Dù có chút khoảng cách, tôi vẫn nhìn rõ từng chi tiết.

 

“Anh đã nhắn tin cho em.” 

 

Thấy tôi không nói gì, Đường Minh tiếp tục truy hỏi, trong ánh mắt đầy bất mãn.

 

“Điện thoại em hết pin rồi.”

 

Tôi định tìm một lý do chính đáng để lảng tránh, nhưng Đường Minh lập tức vạch trần lời nói dối của tôi.

 

“Chẳng phải em luôn mang theo sạc dự phòng sao, không tự sạc được à?”

 

Trong lòng tôi âm thầm chế giễu, xem ra chính tôi đã khiến anh ấy trở nên quá đòi hỏi.

 

“Túi mới của em nhỏ quá, không đựng vừa, hơn nữa bình thường cũng chẳng có việc gì gấp để tìm em.”

 

Câu trả lời hờ hững của tôi lập tức khiến Đường Minh cau mày: 

 

“Dao Dao, em có gì đó không ổn.”

 

Tiếng “Dao Dao” vừa thoát ra, trái tim tôi khẽ run lên.

 

Đường Minh thu lại giọng điệu bất mãn, thay đổi sang một giọng nói khác: 

 

“Dạo này em vẫn ổn chứ?”

 

Trong lời nói của anh ấy có ý gì đó, và tôi lập tức hiểu ra.

 

“Anh muốn hỏi em và em trai anh thế nào chứ gì? Tốt lắm, cậu ấy là người rất biết cách làm người khác vui vẻ.”

 

Hóa ra tôi cũng có lúc tỉnh táo đến vậy, tưởng rằng trí thông minh của mình đã bị Đường Minh lấy đi hết rồi chứ!

 

Câu trả lời của tôi rõ ràng không làm Đường Minh hài lòng, anh ấy cau mày bước lại gần tôi:

 

“Dao Dao, em biết không, mỗi khi em nói dối, em luôn thích chớp mắt.”

 

Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm lên mắt phải của tôi, giống như có luồng điện chạy qua, tôi vội vàng bước lùi lại.

 

Hừ, có vẻ tôi thực sự đã trưởng thành rồi.

 

“Đường Minh, chính anh đã làm mai cho em đó.”

 

Tôi chỉ đang nói sự thật, và cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh ấy.

 

Đường Minh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, như thể muốn nhìn ra một khuôn mặt khác trên người tôi, rất lâu sau, anh ấy mới từ từ mở miệng: 

 

“Có lẽ, anh không nên giới thiệu em với Đường Tu.”

 

Tôi cười: 

 

“Bốn năm trước, anh đã gắn kết chúng em với nhau rồi, chẳng phải sao?”

 

Lần đầu tiên, tôi có đủ can đảm để nói ra sự oán hận mà mình luôn giấu trong lòng.

 

“Đường Minh, những người nên ở bên nhau, cuối cùng sẽ ở bên nhau, không liên quan đến việc anh giới thiệu, giống như người mà anh không thể có, anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng cô ta trên một hộ khẩu!”

 

Lần này, tôi quyết tâm làm tổn thương anh, đâm thẳng vào nỗi đau của Đường Minh.

 

Đúng vậy, anh biết tôi đang nói về ai.

 

Uông Kỳ Nhược, người phụ nữ mà anh ta tôn thờ đến mức có thể dùng hết cả một hộp bao cao su trong một ngày vì cô ta.

 

Trong khi tôi đội mưa khắp nơi tìm anh, lo lắng anh gặp chuyện, thì anh lại đang tận hưởng khoái lạc cuối cùng cùng với cô ấy.

 

Dù kiêu hãnh như Đường Minh, vẫn có người phụ nữ mà anh ta không thể có được.

 

Ngày mà Uông Kỳ Nhược báo với anh rằng cô ấy sắp kết hôn, tôi đã chứng kiến lần duy nhất anh ta thất bại.

 

“Tôi thề, tôi nhất định sẽ đánh bại Đường Tu, trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường!”

 

Anh ta đầy mùi rượu, nghiến răng nói với tôi, mắt đỏ như muốn nhỏ máu.

 

Ngày xưa, tôi đã tự lừa dối mình bằng những “hình ảnh” chỉ tôi được trải qua như thế.

 

Tôi ngây thơ nghĩ rằng, đối với Đường Minh, tôi sẽ luôn khác biệt.

 

Cho đến khi thực tế hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của tôi.

 

“Lâm Dao…”

 

Tưởng rằng Đường Minh sẽ nổi giận, nhưng anh chỉ có vẻ mặt phức tạp.

 

“Tôi có việc, phải đi rồi.”

 

Tôi lập tức quay người, bước vào thang máy, từ trước đến giờ, luôn là Đường Minh quay lưng với tôi, lần này, tôi không cho anh ta cơ hội.

 

Cả quá trình, tôi không hề ngoảnh lại.

 

Cho đến khi bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, gương mặt điển trai của Đường Minh dần dần biến mất.

 

Tôi nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa thang máy.

 

“Lâm Dao, cô giỏi lắm.”

 

Nụ cười trên môi tôi đầy cay đắng, nhưng ngón tay cái giơ lên lại cao và đẹp đẽ vô cùng.

 

5

 

Một lần nữa, tôi bước vào sân bóng quen thuộc đó, nhưng thân phận của tôi giờ đây đã hoàn toàn khác.

 

“Cuối tuần có trận đấu trong thành phố, vừa khéo là anh đối đầu với anh trai anh, đến cổ vũ cho anh nhé.”

 

Khi Đường Tu nói với tôi điều đó, tôi do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý. 

 

Tôi giống như một cô bạn gái bình thường đứng bên lề, cầm nước, đưa khăn, ánh mắt tôi thoáng nhìn thấy đồng đội của Đường Minh từ phía đối diện luôn lén lút dõi theo tôi.

 

“Anh chơi có hay không? Bạn trai của em có phải là người đẹp trai nhất sân không?”

 

Đường Tu cười rạng rỡ, vui vẻ như một đứa trẻ, không ngừng khoe khoang trước mặt tôi.

 

“Ừm, anh tuyệt lắm, MVP của trận đấu chính là anh.” 

 

Tôi mỉm cười đáp lại, ân cần đưa cho anh ấy ly nước mát lạnh.

 

“Đúng là có bạn gái vào thì chơi bóng cũng hăng hơn hẳn.”

 

“Vậy thì lát nữa lên sân nhớ ném thêm vài cú ba điểm cho em nhé!”

 

Ở bên Đường Tu lâu, tôi cũng đã quen với những câu nói “rải cơm chó” thẳng thắn của anh ấy, thậm chí còn cảm thấy hơi ngọt ngào.

 

“Tuân lệnh.”

 

Đường Tu vừa hứa xong thì ngay lập tức bị đồng đội kéo đi bàn chiến thuật cho hiệp hai.

 

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt bất chợt va phải ánh mắt của Đường Minh.

 

Dù mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ sắc bén, không hề có chút gì là nhếch nhác.

 

Đã từng có thời gian, tôi cho rằng sự cẩn thận và vẻ ngoài đĩnh đạc của anh ta là sự trưởng thành và kiềm chế, và tôi đã yêu anh ta say đắm.

 

Nhưng vào khoảnh khắc này, tôi lại cảm thấy một sự u ám nào đó từ ánh mắt của anh.

 

Lưng tôi chợt cảm thấy lạnh, vội vàng dời ánh nhìn đi.

 

Tiếng còi hiệp hai vang lên đúng giờ, Đường Tu và Đường Minh cùng lúc bước vào sân.

 

So với hiệp một, hiệp hai rõ ràng kịch tính hơn rất nhiều, Đường Tu và Đường Minh đều là trụ cột của đội mình, cả hai đều ngang sức ngang tài.

 

Đã theo Đường Minh xem bóng lâu như vậy, tình hình trên sân tôi cũng có thể nhìn ra đôi chút, rõ ràng hai người họ đang có gì đó không ổn, những pha va chạm tưởng như bình thường nhưng thực chất lại đang ngấm ngầm so kè với nhau.

 

Đặc biệt là Đường Minh, anh ta thậm chí còn bắt đầu dùng những chiêu trò để đối phó với Đường Tu!

 

Anh ta, sao có thể làm như vậy chứ?

 

Tôi không tự chủ được mà đứng dậy, mắt dán chặt vào cuộc đối đầu giữa hai người trên sân.

 

Ngay khi trận đấu sắp đạt đến điểm quyết định, Đường Tu chuẩn bị tranh bóng bật bảng, Đường Minh bất ngờ lao vào, cả hai cùng ngã xuống đất.

 

“Ôi trời ơi!”

 

Các khán giả có mặt tại sân đều thốt lên kinh ngạc, ai cũng nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống.

 

Không để ý đến đám đông, tôi lập tức lao lên phía trước, hai người ngã sang hai bên, khuôn mặt cả hai đều lộ rõ sự đau đớn. 

 

Gần như theo bản năng, tôi quỳ xuống bên Đường Tu.

 

“Anh có cử động được không? Có bị gãy xương không? Thật là, sao lại bất cẩn thế này, trầy da rồi kìa.”

 

Tôi lấy ra những chai xịt và dụng cụ băng bó mà mình luôn mang theo, nhưng lần này người được chăm sóc đã đổi.

 

“Đường Tu, bạn gái cậu có thể làm trợ lý cho đội chúng ta đấy, kỹ năng chuyên nghiệp quá rồi.”

 

Bác sĩ trên sân vừa nói đùa, mọi người xung quanh cũng bắt đầu cười trêu chọc “cơm chó” của chúng tôi, đúng lúc đó có người chú ý đến Đường Minh.

 

“Đường Minh, sao cậu đứng dậy rồi, bọn mình đỡ cậu nhé.”

 

“Không cần, chưa chết được đâu.”

 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Đường Minh dùng giọng điệu không khách sáo như vậy trước công chúng.

 

“Em không sao chứ.” 

 

Anh ta vừa khập khiễng đứng bên cạnh tôi và Đường Tu, vừa lạnh nhạt hỏi.

 

“Em ổn… Anh không cần lo đâu, em có Dao Dao chăm sóc rồi mà.”

 

Đường Tu vẫn cười, chỉ là tay anh ấy ôm chặt lấy tôi, dựa vào vai tôi.

 

Ánh mắt của Đường Minh một lần nữa chiếu thẳng về phía tôi, trong đôi mắt ấy có màu sắc mà tôi từng thấy, nhưng chưa bao giờ hướng về tôi.

 

Sự thất vọng của anh ấy quá rõ ràng, không thể che giấu.

 

Ngay cả tôi, cũng có thể nhìn ra điều đó.

 

6

 

Vết thương của Đường Tu không quá nghiêm trọng, nhưng vì tay sưng lên, trông anh ấy thật tội nghiệp.

 

“Dao Dao, tối nay anh ngủ sofa nhé, đừng đuổi anh đi.”

 

Đối mặt với sự “vô lại” của Đường Tu, tôi không nhịn được cười, rõ ràng anh ấy cố ý, nhưng đôi tai đỏ ửng lại trông thật đáng yêu.

 

“Dao Dao, em đã suy nghĩ kỹ về chuyện du học chưa?”

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page