Đúng lúc này đầu ngón tay tôi chạm tới góc của một chiếc cặp đựng tài liệu.
Tôi nhanh chống bấm chốt bật đèn, giờ mới nhớ ra thứ tôi tìm trước khi đi ngủ chính là cái này.
Chờ khi căn phòng sáng như ban ngày, tôi rút ra giấy bút từ cặp tài liệu, bày tất cả mọi thứ tới trước mặt Trình Lịch:
“Nào, ký tên đi.”
Khi thấy rõ nội dung trên đó, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.
“Tiểu Tuyết, anh đã giải thích với em rồi, sao em…”
Trình Lịch không nói được hết lời.
Bờ môi anh ta khẽ run, đôi tay cũng đang không ngừng run rẩy.
Tôi hoàn toàn không rõ tại sao anh ta lại có phản ứng này.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã lảo đảo đứng dậy, lao ra ngoài như đang chạy trốn.
“Anh không ký tên đâu!”
Trong khoảng thời gian kế tiếp, số lần Trình Lịch về nhà lại càng thường xuyên hơn.
Tôi cho rằng anh ta đã nhận ra điều gì, nên dứt khoát nói ít sai ít.
Hôm nay anh ta lại mua đống đồ tặng tôi như mọi khi.
Nhưng tôi còn chẳng buồn mở ra, dù sao cũng có mang đi đâu.
Ban đầu Trình Lịch còn đầy chờ mong tôi mở qua.
Nhưng đột nhiên anh ta ôm bụng, đau đớn ngã xuống đất.
“Anh bị sao vậy?”
“Mau, mau đưa anh tới bệnh viện…” Trình Lịch suy yếu vươn tay với tôi.
Tôi xuống tầng hầm lấy xe, đỡ anh ta ngồi lên.
Nhưng đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết bệnh viện ở chỗ nào.
Dường như nhìn ra điều đó, Trình Lịch cắn răng cố gắng gượng nhập địa chỉ bệnh viện vào phần mềm chỉ đường giúp tôi.
Ô tô phóng đi như bay trên đường, vẻ đau đớn trên mặt Trình Lịch càng ngày càng ít.
Trong lòng tôi nghi ngờ.
Lúc xuống xe, tôi định dìu anh ta dậy, nhưng anh ta lại giơ tay đỡ tôi trước, rồi phất tay với một góc nào đó.
“Trợ lý Tần, ở chỗ này.”
Người đàn ông kia chạy tới, báo với Trình Lịch là đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ bà chủ tới.
Trình Lịch gật đầu, bảo anh ta giúp kìm chế tôi.
Lúc này tôi mới kịp phản ứng: “Anh đang giả bệnh?”
Trình Lịch gật đầu, không hề tỏ ra áy náy chút nào:
“Anh quá lo Tiểu Tuyết ạ, nhưng em không chịu tới, nên anh mới ra hạ sách này.”
Hạ sách của anh ta chính là đưa tôi tới gặp bác sĩ, đi chụp chiếu.
Nhưng thủ đoạn của hệ thống đâu phải thứ mà bọn họ có thể kiểm tra ra!
Trình Lịch dẫn tôi đi một vòng, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời là “mọi thứ đều bình thường”.
Trợ lý Tần cười hì hì làm hòa: “Sếp Trình, giờ thì anh yên tâm rồi chứ?”
Nhưng Trình Lịch không nói năng câu nào.
Anh ta siết chặt tay tôi, ánh mắt càng trở nên phức tạp.
Trên đường về, trong xe tĩnh lặng tới mức kim rơi xuống còn có thể nghe thấy.
Mãi cho tới khi sắp về tới nhà, Trình Lịch mới đột nhiên nói:
“Em đã vì anh ở lại thế giới này rồi, hệ thống đã sớm bỏ rơi em, trên thế giới này em chỉ còn anh thôi, đúng không?”
Rõ ràng vẫn là mấy câu nói tương tự, nhưng khi nói ra lời này, anh ta đã không còn chắc chắn như thể nắm chắc thắng lợi trong tay như lúc trước nữa.
Tôi gật đầu có lệ:
“Đúng đúng đúng.”
Trí nhớ càng lúc càng ít dần, thói vứt đồ lung tung của tôi càng ngày càng nghiêm trọng.
Vì tìm đồ mà tôi thường xuyên mở camera theo dõi mở lại các đoạn video trước.
Giọng nói của Sầm Ninh Nhi vang lên.
“Cô có biết tôi và A Lịch là thanh mai trúc mã không? Cô có biết anh ấy đã theo đuổi tôi rất nhiều năm không? Rất nhiều người đều nói anh ấy cưới cô là vì đến tuổi lập gia đình, là để cho người nhà yên tâm, cô có biết không?”
Sắc mặt Trình Lịch càng lúc càng khó coi.
Mấy ngày nay anh ta như kiểu tuyệt vọng thử mọi cách, bác sĩ thần kinh kiểm tra không thấy có vấn đề, anh ta lại dẫn tôi tới gặp các loại bác sĩ tâm lý.
Mãi tới khi có một bác sĩ nói cho anh ta biết:
“Có lẽ bệnh nhân nhận phải kích thích không tốt, nên dẫn tới cơ chế tự bảo vệ bản thân, chủ động quên đi những chuyện kia.”
Trong khoảnh khắc, Trình Lịch lại nhớ tới câu nói này.
Anh ta nhanh chóng gọi Sầm Ninh Nhi tới đây.
Đã lâu không được gặp anh ta nên lúc tới mặt Sầm Ninh Nhi đỏ bừng.
“A Lịch, anh tìm em ạ?”
Cô ta chờ mong và thẹn thùng, nhưng Trình Lịch lại túm tóc cô ta kéo tới trước mặt tôi:
“Xin lỗi đi!”
Sầm Ninh Nhi đau quá gào khóc, không thể tin tưởng mà hỏi Trình Lịch:
“Anh vì cô ta mà đối xử với em như thế — Không đúng, em phải xin lỗi cái gì chứ?”
Trình Lịch mặt tái mét, bật lại đoạn video kia.
Mặt Sầm Ninh Nhi lúc tái lúc đỏ: “Nhưng đúng là mọi người nói như thế thật…”
“Giờ tôi nói cho cô biết, người tôi yêu là Đường Ánh Tuyết, người tôi cưới cũng là cô ấy!”
“Còn cô nói tôi từng thích cô, theo đuổi cô, đó đều là chuyện của quá khứ, vả lại giờ đó cũng là chuyện tôi hối hận nhất mỗi khi tỉnh mộng lúc nửa đêm!”
Trình Lịch nói một mạch, Sầm Ninh Nhi nghe xong mà lảo đảo như sắp ngã.
Cô ta tựa vào tường, nước mắt dần trào ra.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ta khóc trước mặt mình.
Nói thật thì tôi chẳng có mấy ấn tượng với người phụ nữ này, tôi hoàn toàn không thèm lời xin lỗi của cô ta, toàn bộ đều do một mình Trình Lịch muốn.
Nhưng Trình Lịch không chịu buông tha, Sầm Ninh Nhi chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn tôi, cực kỳ không tình nguyện nói một tiếng xin lỗi.
Sau đó cô ta lau nước mắt vùng vằng chạy đi.
Trình Lịch hoàn toàn không quan tâm tới cô ta, anh ta chỉ cúi người hỏi tôi như đang dỗ một đứa trẻ:
“Tiểu Tuyết, cô ta nói xin lỗi rồi, giờ em vui hơn chút nào chưa? Có nhớ lại được chuyện nào không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận