Cứu vớt nam phụ đau khổ vì tình

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Nhưng bây giờ tôi chờ nửa ngày mà trong lòng không hề có chút gợn sóng nào.

Như nhớ tới điều gì đó, Trình Lịch nhanh chóng rút điện thoại ra:

“Tiểu Tuyết, anh xin lỗi, số điện thoại khẩn cấp kia anh thiết lập từ nhiều năm trước, quên không xóa, anh vừa mới đổi thành số của em rồi, em đừng giận nữa được không?”

“Tốt nhất là anh đừng sửa.” Tôi thốt lên.

Dù sao tôi sắp biến mất khỏi thế giới này rồi, đến lúc dù anh ta muốn liên lạc tôi thì cũng không được.

Nhưng có lẽ Trình Lịch lại tưởng tôi đang nói dỗi.

Anh ta giơ tay lên thề thốt rằng mình sẽ không dính dáng gì tới Sầm Ninh Nhi nữa.

Tôi khẽ than một tiếng: “Nữ chính và nam phụ không dính dáng gì tới nhau cũng chẳng sao.”

“Em nói gì cơ?” Trình Lịch không nghe rõ.

Tôi lắc đầu: “Coi như tôi chưa nói gì.”

Tôi muốn vòng qua anh ta về phòng, nhưng vẻ mặt anh ta càng lúc càng kích động:

“Cho dù em chỉ nói anh một câu cũng được mà Tiểu Tuyết, em đừng bình thản như thế, đừng lạnh nhạt như thế, em cứ như vậy, anh sợ lắm…”

Tôi dừng lại, ngước mắt nhìn anh ta.

Không phải tôi muốn bình tĩnh, mà là bây giờ những gì tôi nhớ được càng lúc càng ít.

Không có ký ức thì lấy đâu cảm xúc chứ?

Trình Lịch và tôi cứ đứng giằng co nửa ngày, cuối cùng anh ta chỉ có thể nghiêng người để tôi đi qua.

Tôi còn nhớ mình đã in thỏa thuận ly hôn rồi, chỉ thiếu chữ ký của anh ta.

Nhưng tôi thật sự không nhớ nổi mình để nó ở đâu, chỉ có thể lục tìm từng ngăn kéo trong từng gian phòng một.

Trình Lịch vẫn luôn đi theo tôi.

Anh ta không biết tôi đang tìm gì, còn chu đáo rót nước cho tôi.

Nhưng nhìn cốc kia là biết cốc của anh ta.

Trí nhớ bị thiếu quá nhiều, giờ với tôi mà nói, Trình Lịch chỉ là một người xa lạ có hơi quen biết đôi chút.

Tôi hoàn toàn không muốn dùng chung cốc với anh ta.

Nên tôi từ chối thẳng.

Nhưng như thế cũng nhắc tôi đúng là nên uống nước thật.

Tôi tới phòng khách, rót nước cho mình rồi uống một hơi cạn sạch.

Đương lúc tôi định đặt cốc xuống, bỗng phía sau vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan tành.

Tôi quay đầu nhìn thì thấy Trình Lịch nhìn tôi với tôi mắt vằn đỏ, bên chân là những mảnh sứ.

“Tiểu Tuyết, em ghét anh đến thế sao?”

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, ngẫm nghĩ đôi chút rồi gọi hệ thống:

“Tôi chỉ không dùng cốc uống nước của anh ta mà thôi, sao anh ta lại tỏ ra bi thương nhìn tôi như thế chứ?”

[Theo tôi phân tích, anh ta đang sợ đánh mất cô, mà còn cảm thấy chuyện này đang xảy ra theo hướng không thể kiểm soát được.]

Tôi càng hoang mang hơn: “Sợ đánh mất tôi?”

[Đúng vậy, bởi vì trong nhận thức của anh ta, trên thế giới này chỉ có mình cô là yêu anh ta bằng cả trái tim, mà cô chỉ yêu anh ta, sự tồn tại của cô cũng là vì anh ta.]

Hóa ra là vậy.

Nhưng tại sao tôi lại vì một người mà mới có thể tồn tại chứ?

Tôi lắc lắc đầu, ý nghĩ này của Trình Lịch thật sự quá không thực tế.

Nhưng trải qua chuyện này, tôi đã hoàn toàn không nhớ được ban nãy mình đang tìm gì.

Cái trò xóa trí nhớ của hệ thống này đúng là chả có kết cấu gì cả…

Tôi lẳng lặng ăn một quả quýt, lại ăn một quả táo, nhưng vẫn không có chút manh mối nào, cuối cùng tôi quyết định rửa mặt đi ngủ.

Trình Lịch vẫn theo sát tôi.

Mãi cho tới khi tôi bước vào phòng ngủ.

Theo thói quen tôi định đóng cửa lại, nhưng tay Trình Lịch lại len vào.

Tôi thu lực lại khiến cánh tay anh ta lập tức sưng đỏ lên.

“Anh làm gì vậy?”

“Không phải chúng ta đã hẹn với nhau là chiến tranh lạnh không quá ba ngày, nhất định phải làm hòa với nhau sao?”

Trình Lịch thảm thương nhìn tôi.

Tôi rũ mắt suy nghĩ, những chỉ chạm tới những khoảng trống trắng xóa trong đầu.

“Xin lỗi, tôi không nhớ rồi.”

Nhân lúc Trình Lịch sửng sốt, tôi lập tức đẩy tay anh ta ra rồi đóng sầm cửa lại ngay trước mắt anh ta.

Tiếng khóa cửa vang lên rất rõ.

Trình Lịch hoàn hồn, lập tức vỗ mạnh lên cửa: “Tiểu Tuyết, em đừng đối xử với anh như thế có được không?”

Tôi không trả lời, anh ta cứ gõ cửa mãi.

Tôi chê ồn, bèn chui vào chăn bịt kín tai lại.

Lúc tôi đang ngủ không biết trời trăng gì thì đột nhiên có một cánh tay ép lên trên người tôi.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, tôi định giơ khuỷu tay lên đánh thì Trình Lịch đã ôm chặt lấy tôi:

“Tiểu Tuyết, có phải em bị bệnh rồi không? Mai anh dẫn em đi gặp bác sĩ nhé?”

“Anh bị làm sao thế, tôi vẫn rất ổn, mau xuống đi!”

Nhưng Trình Lịch không nghe, càng ôm tôi chặt hơn.

“Tiểu Tuyết, anh không biết em thật sự quên mất nhiều chuyện như vậy hay là đang cố ý, bản thân anh hy vọng là em cố ý, chí ít như vậy anh còn có cơ hội lấy công chuộc tội.”

“Em biết mấy lần vừa rồi là anh có lỗi với em, nhưng nếu Sầm Ninh Nhi không về nước thì anh hoàn toàn không thể nhận ra anh đã không còn thích cô ta nữa, trái tim anh sớm đã thuộc về em rồi.”

“Nó ở chỗ em, không ai lấy đi được…”

Trình Lịch vừa nói vừa nghẹn ngào.

Nhưng tôi lặp lại chiêu cũ, nhân lúc anh ta thả lỏng ra, tôi vội vàng giơ khuỷu tay thúc ra sau, đẩy anh ta xuống giường.

Buồn cười thật!

Với cái trí nhớ rời rạc hiện giờ của tôi, tôi chẳng hề còn chút tình cảm nào với anh mà biết không?

Mặc kệ anh ta nói thế nào, tôi không thể ngủ cùng một chỗ với anh ta được.

Tôi lần mò đầu giường định bật đèn bàn.

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page