Cứu vớt nam phụ đau khổ vì tình

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Tới khi sẩm tối, Trình Lịch cuối cùng đã về nhà.

Anh ta thậm chí còn không nhận ra tôi đang ốm, chỉ giải thích với tôi là: “Hôm nay công ty có việc, cho nên anh về hơi muộn.”

“Là công ty có việc, hay Sầm Ninh Nhi có việc?” Tôi cười trào phúng.

Trình Lịch giãy nảy lên như mèo bị giẫm đuôi: “Đường Ánh Tuyết, sao bây giờ em lại trở thành như thế…”

Anh ta đột nhiên im bặt.

Bởi vì tôi giơ điện thoại cho anh ta xem.

Trên màn hình chính là mấy bức ảnh mà trợ lý gửi cho tôi.

Ngày hôm qua, khi tôi đau ốm tới mức sắp ngất xỉu, anh ta đang cùng Sầm Ninh Nhi đi dạo cửa hàng gia dụng.

Trình Lịch nghẹn lại, nửa ngày sau anh ta mới ngồi xuống trước mặt tôi rồi nói:

“Tiểu Tuyết, cô ấy không có bạn bè trong nước, mẹ kế thì không chào đón cô ấy về nhà, nên cô ấy chỉ có thể thuê nhà rồi trang hoàng lại.”

Tôi gật đầu: “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới anh?”

Trình Lịch thở dài như đang nhìn một đứa trẻ ngang bước gây rối vô cớ:

“Ninh Nhi lớn lên với anh từ nhỏ, con bé chẳng khác nào em gái anh vậy.”

“Mấy năm trước em ấy bị gã đàn ông kia bắt nạt, cùng đường phải xin anh giúp đỡ, dù sao thì anh không thể bỏ mặc cô ấy được đúng không?”

“Đương nhiên anh biết chuyện anh liên lạc với em ấy sau lưng em là không đúng, nhưng anh thật sự không hề trò chuyện mờ ám gì với em ấy cả.”

“Tiểu Tuyết, em ngoan chút, chờ mấy ngày nữa thu xếp cho em ấy xong xuôi, anh sẽ không gặp em ấy nữa, được không?”

Dứt lời, Trình Lịch nhìn tôi với ánh mắt chờ mong.

Nhưng tôi lại lắc đầu:

“Không được.”

Tôi chẳng những là người trọng thể diện, mà còn là một người có nguyên tắc.

Với tôi, chỉ có 100 điểm và 0 điểm.

Lúc trước ở trong lòng tôi, anh ta đáng giá 100 điểm, nên tôi mới kính anh ta, yêu anh ta.

Nhưng bây giờ anh ta chỉ còn 0 điểm mà thôi.

Nghe xong, Trình Lịch lại bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn:

“Đường Ánh Tuyết, anh đã nhún nhường rồi, sao em không chịu? Em làm ầm lên thì có thể làm được gì chứ? Dù sao em có rời đi được nữa đâu!”

“Trên thế giới này em chỉ có một mình anh là người thân, không phải sao?”

Giờ tôi mới xác định được một điều.

Lần trước hóa ra không phải Trình Lịch lỡ lời.

Trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ như vậy.

Anh ta cảm thấy tôi không rời bỏ được anh ta, không rời được thế giới này, cho nên mới ngang ngược không kiêng dè gì như thế.

Nhưng anh ta không biết…

Thực ra tôi vẫn còn một cơ hội.

Tối đó, không có gì đáng ngạc nhiên khi chúng tôi lại ngủ riêng phòng.

Tôi ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tôi bước vào phòng tắm, nằm vào trong chiếc bồn tắm lớn.

Làn nước lạnh lẽo không quá cơ thể tôi.

Tôi nhắm mắt lại, dần chìm người xuống.

Gần như trong chớp mắt nước ùa vào mũi vào tai.

Tôi không thể kìm được ho sặc sụa, trong phổi lúc này như có một con dao đang khuấy trộn, đầu óc cũng đau như sắp vỡ tung.

Nhưng tôi vẫn không động đậy.

Cuối cùng, một giây trước khi ngạt thở, một giọng nói điện tử quen thuộc vang lên trong đầu tôi:

[Ký chủ, đã lâu không gặp.]

Tôi giãy dụa ngồi dậy, ho sặc sụa.

Giọng của hệ thống lại không chút cảm xúc: [Tự sát? Cô đã suy nghĩ kỹ rồi sao?]

Một câu hỏi không đầu không đuôi.

Chỉ có mình tôi biết câu này có nghĩa gì.

Hệ thống từng nói cho tôi biết những người được nó chọn làm ký chủ đều là người mà mấy kiếp trước đều làm nhiều việc thiện, nhưng lại bất hạnh mất sớm.

Với người như vậy, nó luôn sẵn lòng chừa cho một đường lui.

Cho nên dù lúc trước tôi cố ý ở lại thế giới này vì Trình Lịch, nó vẫn để đường lui đó lại cho tôi.

Tôi vì cái chết mới kết nối với hệ thống.

Cho nên chỉ cần tôi lại sắp chết, nó sẽ quay lại.

Nhưng đây là lần cuối cùng.

Vì để xác nhận, hệ thống hỏi lại tôi một lần nữa:

[Vì lần trước cô làm trái quy tắc, nên nếu muốn rời khỏi thế giới này thì phải tiếp nhận trừng phạt, cô đã nghĩ kỹ chưa?]

Tôi rũ mắt xuống, khẽ gật đầu.

Thay vì ở lại đây phí cả quãng đời còn lại với một gã đàn ông dối trá, chi bằng tới các thế giới khác ngắm cảnh còn hơn.

Còn về nội dung của trừng phạt…

Hệ thống cũng báo cho tôi từ trước rồi.

Đó là xóa bỏ mọi trí nhớ của tôi, đưa tôi trở lại lúc mới tới thế giới xuyên nhanh.

Vả lại tôi phải hoàn thành lượng nhiệm vụ gấp đôi người khác thì mới có thể “rút lui nghỉ ngơi”.

Thật ra cách đây rất lâu, lần đầu nghe được những lời này thì tôi không hiểu tại sao lại phải tước đoạt trí nhớ.

Hệ thống giải thích: [Cô nghĩ thử xem, nếu cô đã có kinh nghiệm làm ghế, lúc tái tạo có phải sẽ như ý muốn không?]

[Nếu cô từng vì chế tạo ghế mà đứt ngón tay, liệu lúc tái tạo một cái khác thì có ám ảnh tâm lý không?]

[Việc tiêu trừ trí nhớ của cô, một mặt là để xóa đi kinh nghiệm sẵn có để có thể trừng phạt cô; mặt khác thì cũng chưa chắc không phải một cách bảo hộ.]

Khi ấy tôi chỉ nghe qua như vậy.

Không ngờ có một ngày tôi lại tự mình trải nghiệm.

Có lẽ hệ thống đã nhận ra sự suy sút của tôi, nó bèn bổ sung thêm một câu:

[Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ giữ đoạn ký ức của cô ở thế giới gốc.]

Tôi sửng sốt, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn rồi.

Cân nhắc tới việc không thể xóa sạch trí nhớ ngay trong một lần bởi sẽ dễ khiến đầu óc bị tổn hại, cuối cùng hệ thống quyết định sẽ hoàn thành chuyện này trong một tháng.

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page