Cứu vớt nam phụ đau khổ vì tình

Chương 2

Chương trước

Chương sau

“Anh đừng đi ngủ sô pha mà ~ Em xin anh đó, em muốn trò chuyện với anh.”

“Thật sự chỉ trò chuyện không thôi. Không phải anh cũng biết là ở đây em chẳng có bạn bè gì, muốn tâm sự cũng chẳng có ai để nói, em sắp nghẹn tới mức bị bệnh rồi này.”

Dứt lời, Sầm Ninh Nhi lẳng lặng chờ đáp án của Trình Lịch.

Mà cách một bức tường, tôi cũng đang lẳng lặng chờ.

Cuối cùng Trình Lịch thỏa hiệp: “Được rồi, lần sau đừng có viện cớ này nữa đấy.”

Chút mong đợi cuối cùng trong lòng tôi đã hoàn toàn tan vỡ.

Thật vớ vẩn nhường nào!

Ở nhà của tôi, chồng tôi lại đi nằm với một ả đàn bà khác.

4

Tối hôm đó, vô số lần tôi muốn mở cánh cửa phòng đối diện, nhưng cũng vô số lần tôi phải siết chặt nắm tay ép bản thân phải tỉnh táo.

Tôi hồi tưởng những chuyện đã xảy ra gần đây…

Từ khi Sầm Ninh Nhi về nước, Trình Lịch hoàn toàn thay đổi hệt như bị đổi linh hồn vậy.

Tôi thật sự không thể tin được rằng gã đàn ông luôn mồm nói dối này lại là người chồng luôn tôn trọng và yêu thương tôi hết mực năm năm qua.

Lại nhớ tới lúc làm nhiệm vụ ở một thế giới lúc trước, tôi cũng từng gặp trường hợp nhân vật đột ngột thay đổi tính cách.

Khi đó hệ thống nói với tôi rằng hào quang nhân vật chính của tiểu thế giới quá mạnh.

Càng tới gần tôi thì sẽ càng bị cốt truyện trói buộc, từ đó làm ra những chuyện bản thân không thể điều khiển được.

Như vậy liệu có khả năng Trình Lịch cũng bị thứ năng lượng đó ảnh hưởng?

Tôi biết ý nghĩ này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, toàn toàn là đang tự an ủi bản thân.

Nhưng chúng tôi trải qua sóng gió bên nhau đã năm năm, tôi thật sự không thể chấp nhận sự phản bội đột ngột như vậy…

Cả đêm tôi càng nghĩ càng loạn, có làm sao cũng không ngủ được.

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi mới nghe thấy tiếng mở khóa.

Giọng của Sầm Ninh Nhi có chút vui mừng: “A Lịch, chúng ta tới tiệm gần cổng trường ăn bánh canh nha. Em ở nước ngoài nhiều năm, nhớ mùi vị đó nhất đấy.”

Trình Lịch bất đắc dĩ bảo cô ta nhỏ giọng xuống.

Rồi chốc lát sau bọn họ bước đi.

Từ đầu đến cuối Trình Lịch đều không nhớ tới mở cánh cửa này ra xem tôi đã dậy hay chưa.

Trái tim chua chát tới mức chết lặng.

Tôi chầm chậm bò dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hôm nay còn phải làm việc, tôi phải ăn mặc cho ra dáng người.

Còn chuyện khác…

Chờ tối về, tôi sẽ nói chuyện hẳn hoi với Trình Lịch.

Tôi mặc đồ trang điểm, lại chỉnh trang đầu tóc rồi  mới mở cửa xuống bãi đỗ xe ngầm.

Tới đây rồi tôi mới phát hiện không thấy xe mình đâu.

Mấy ngày nay xe của Trình Lịch vẫn ở tiệm sửa xe, thường tôi hay đưa anh ta tới công ty rồi mới tự đi làm.

Lần này thì hay thật, anh ta không nói câu nào mà cứ thế lái xe của tôi đi…

Buổi sáng hỗn loạn, khó bắt được taxi, tôi vội vã đi đường mới kịp tới đích đến trước thời gian hẹn năm phút.

Mà trong quãng thời gian lâu như thế, Trình Lịch lại chẳng hề nhắn cho tôi dù chỉ một tin nhắn.

Tôi không muốn để cảm xúc ảnh hưởng tới công việc, bèn chuyển điện thoại về im lặng.

Trước khi bước vào phòng, tôi hít một hơi thật sau, mới mỉm cười thật tươi rồi đẩy cửa bước vào.

Nhưng vài giây sau, nụ cười ấy lập tức cứng ngắc.

Tôi không ngờ Sầm Ninh Nhi và Trình Lịch lại cũng ở đây.

Người phụ trách phía hợp tác không biết đây là loại tu la tràng như thế nào.

Cô ấy kéo tay tôi, nhiệt tình giới thiệu cho tôi biết:

“Đây là cô Sầm vừa mới gia nhập liên minh doanh nhân của chúng ta, hôm nay nhân tiện cô ấy ở gần đây nên tôi mời cô ấy tới để nắm bắt tình hình, cô Đường không ngại chứ?”

Tôi tới thế giới này sau khi Sầm Ninh Nhi ra nước ngoài.

Bởi vậy cô ta không nhận ra tôi, thậm chí còn cười tươi chào hỏi tôi.

Rồi sau đó cô ta duyên dáng ngồi dựa sát vào bên người Trình Lịch.

Người phụ trách nhìn mà cười vui vẻ, rồi giới thiệu tiếp với tôi:

“Đây là bạn trai của cô Sầm, cũng là người đầu tư cho cô ấy, cô xem tình cảm bọn họ tốt chưa kìa!”

Tôi siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm mặt Trình Lịch.

Nhưng anh ta nào dám nhìn tôi, chỉ mịt mờ phủ nhận: “Chỉ là người đầu tư.”

Kết quả là Sầm Ninh Nhi tỏ ra không vui.

4

Cô ta chậc một tiếng, khẽ đụng ngực Trình Lịch: “Làm bạn trai em khiến anh ấm ức lắm hử?”

Giọng Trình Lịch càng mịt mờ hơn: “Đừng nói linh tinh…”

Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh với Trình Lịch rằng tôi là người cần thể diện.

Tôi không muốn anh ta mất mặt, lại càng không muốn khiến bản thân bối rối.

Vì vậy tôi cố kìm nén cảm xúc, ép bản thân phải ngồi xuống.

Nhưng có lẽ chính bản thân Trình Lịch cũng như đang đứng đống lửa, ngồi đống than.

Gần như ngay khi tôi vừa ngồi xuống, anh ta đứng bật dậy, nói công ty còn có việc, anh ta phải về gấp.

Sầm Ninh Nhi không vui dẩu miệng: “Không phải đã bảo là hôm nay phải đi với em ư? Làm gì vội có chút ít thời gian vậy.”

Trình Lịch liếc nhìn tôi một cái.

Mà tôi chỉ cầm cốc nước trước mặt, không nói năng câu nào.

Anh ta bị Sầm Ninh Nhi kéo trở lại chỗ ngồi.

Nội dung hợp đồng thì tôi và phía đối tác đã nhất trí hết, hôm nay chỉ tới xác nhận chi tiết, nên chẳng mấy chốc đã hoàn thành thủ tục.

Có lẽ Sầm Ninh Nhi cảm thấy đây không phải trường hợp trang trọng gì, nên cô ta vừa nói chuyện với người phụ trách, vừa không ngừng rót nước gắp thức ăn cho Trình Lịch.

Mà vì che giấu xấu hổ nên Trình Lịch cứ vùi đầu ăn uống.

Người phụ trách nhìn mà phải chậc chậc lên tiếng: “Hai người yêu thương nhau ghê.”

Sầm Ninh Nhi ngại ngùng mím môi.

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page