Chuyện xảy ra trong chính đường của Chu gia, người ở bên ngoài hoàn toàn không hay biết. Họ chỉ thấy tân nương mãi không chịu ra khỏi cửa nên trong lòng không khỏi sinh nghi, bèn đưa mắt nhìn ngó, dò la. Mãi cho đến cuối cùng, họ mới thấy tân lang dìu tân nương bước ra. Theo tiếng hô vang của bà mai: “Tân nương lên kiệu hoa!”, tiếng chiêng trống, kèn sáo lại vang lên rộn rã, pháo nổ vang trời.
Tân nương dùng chiếc quạt tròn che đi gương mặt, thêm vào đó lại có a hoàn và bà mai vây quanh, vì vậy hoàn toàn không thể nhìn rõ dung mạo. Huống hồ, người bên ngoài đều là đội ngũ đón dâu của nhà trai, vốn chẳng hề quen biết với tiểu thư Chu gia, nên càng không thể nào phát hiện ra tân nương đã bị tráo đổi.
Thế nhưng, chuyện này không giấu được, mà cũng không thể giấu.
Mộ Tô bèn ra hiệu cho Ngôn Thụy. Ngôn Thụy lập tức hiểu ý, ra hiệu cho đội chiêng trống kèn tạm dừng lại, rồi vung một vốc tiền mừng ra bốn phía và cất cao giọng hô lớn: “Hôm nay ngày lành tháng tốt, lang quân Mộ gia đón dâu, chính là Nhị cô nương của Chu phủ. Xin cầu chúc cho đôi tân nhân khởi đầu tốt đẹp, sắt cầm hòa hợp.”
Lúc đầu, mọi người không nhận ra điều gì khác thường, chỉ mải nhặt tiền mừng rồi nói lời chúc phúc. Tuy nhiên, Chu Sách và Dương Minh Việt thì lại đồng thời cau mày nhìn nhau.
Có chuyện gì vậy?
Rất nhanh sau đó, liên tiếp có người nhận ra, vẻ mặt đầy hoài nghi: “Không đúng, hôm nay không phải là Đại cô nương thành hôn sao?”
“Đúng vậy, ta còn tưởng mình nhớ nhầm chứ.”
“Hôm nay Chu gia gả Đại cô nương mà, các vị vừa rồi cũng nghe nói là Nhị cô nương đúng không? Ta còn tưởng mình nghe lầm, nhất thời không dám hỏi.”
Sau khi Ngôn Thụy tung tiền mừng xong, đội đón dâu liền khởi hành về phủ. Hắn đi thẳng đến trước mặt Chu Sách và Dương Minh Việt, cung kính nói: “Lang quân nhà ta có việc muốn nhờ hai vị đại nhân giúp đỡ.”
Chu Sách lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành, vừa xoay người định bỏ đi thì đã bị Dương Minh Việt mặt không cảm xúc níu lại: “Nói đi.”
“Đây là danh sách của hồi môn của thiếu phu nhân, phiền hai vị đại nhân kiểm kê xong thì áp giải đến Mộ gia.” Ngôn Thụy đưa danh sách của hồi môn vừa lấy từ chỗ Nhạn Tân cho hai người, rồi nói thêm: “Lang quân có dặn, thiếu một đồng cũng không được.”
Dù hai người đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe xong những lời này, sắc mặt cũng không khỏi sa sầm. Dương Minh Việt thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi nói sao? Bảo chúng ta đi kiểm kê của hồi môn cho thiếu phu nhân nhà các ngươi á?”
Ngươi tự nghe xem, đây có phải là lời người nói không?
Ngôn Thụy gật đầu, giải thích ngắn gọn: “Hai vị đại nhân không biết đó thôi, của hồi môn của thiếu phu nhân, tức Nhị cô nương Chu gia, có rất nhiều khúc mắc. Lang quân không yên tâm giao cho người khác, nên chỉ có thể làm phiền hai vị. Tiểu nhân còn phải đến hầu hạ bên cạnh lang quân, xin cáo lui trước.”
Nói xong, hắn liền nhét danh sách của hồi môn vào tay Dương Minh Việt, rồi vội vàng đuổi theo đội đón dâu, bỏ lại Chu Sách và Dương Minh Việt đứng ngơ ngác nhìn nhau tại chỗ.
Dương Minh Việt cúi đầu nhìn danh sách trong tay, chỉ cảm thấy như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng: “Chu hồ ly, làm sao bây giờ?”
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đi đòi của hồi môn ư?
Chu Sách bị Dương Minh Việt giữ chặt, trốn cũng không trốn được nữa, vậy thì chỉ còn cách đòi của hồi môn này một cách quang minh chính đại mà thôi.
“Dẫn theo huynh đệ, áp giải của hồi môn cho Thiếu Khanh phu nhân.”
Mộ Trạch Lan sẽ không dễ dàng nhúng tay vào những chuyện này. Một khi đã nhúng tay, chứng tỏ bên trong có ẩn tình rất lớn. Tuy không biết tại sao tân nương hôm nay lại bị đổi, nhưng chỉ cần Mộ Trạch Lan đã công nhận, thì thiếu phu nhân của Mộ gia chỉ có thể là Nhị cô nương Chu gia, và dĩ nhiên họ cũng sẽ đứng về phía Thiếu Khanh phu nhân.
Hơn nữa, Mộ Trạch Lan đã để họ ra mặt áp giải của hồi môn, điều đó chứng tỏ hắn cũng chẳng sợ đắc tội với nhà vợ.
Đoàn đón dâu đi vòng qua mấy con phố, rồi từ từ dừng lại trước cổng Mộ gia. Ngoài cửa Mộ phủ đã có người đứng chờ từ sớm.
Chu Ngu cảm nhận được kiệu hoa đã dừng lại, trái tim vừa mới bình ổn chưa được bao lâu lại bắt đầu đập thình thịch. Đúng lúc này, rèm kiệu được vén lên, một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt nàng. Nàng có thể lờ mờ nhìn thấy những vết chai sần trong lòng bàn tay ấy, hẳn là do quanh năm cầm đao mà thành.
You cannot copy content of this page
Bình luận