Danh sách chương

Cướp Hôn

Chương 30: Con đường nàng chọn

Hắn ở bên ngoài suy đi tính lại, cuối cùng vẫn cảm thấy mình nên đích thân vào đây một chuyến. Dù gì thì tân nương tử cũng đã đứng ra giành lại hôn sự rồi, mà hắn đã chấp thuận thì không thể nào để một mình nàng đối mặt với tất cả. Bất luận sau này khi cưới về, cuộc sống có ra sao đi nữa, thì trước mặt người ngoài, hắn cũng phải cho nàng đủ thể diện và chỗ dựa. Chỉ cần ngày nào nàng còn mang danh Mộ thiếu phu nhân, thì ngày đó hắn không thể để nàng bị người khác bắt nạt.

Mộ Tô dứt lời, bèn cúi mắt nhìn Chu Ngu, hỏi: “Mũ phượng và quạt tròn đâu rồi?”

Chẳng đợi Chu Ngu trả lời, Nhạn Tân và Nhạn Ly đã dâng phượng quan và quạt đoàn phiến lên. Mộ Tô đích thân lấy phượng quan ra, cẩn thận đội lên cho Chu Ngu, rồi lại nhét cây quạt vào tay nàng, sau đó kéo nàng ra sau lưng mình, cất giọng: “Ai có dị nghị gì, cứ việc đến đây phân bua với ta.”

Thật ra, ngay từ lúc Cố Hầu và Mộ Tô cùng lên tiếng bênh vực Chu Ngu, Chu lão thái thái đã đứng dậy, ngăn không cho Hoàng thị làm loạn.

Mộ Tô mỉm cười nhìn Hoàng thị với vẻ mặt đầy cam phẫn, hỏi: “Vị phu nhân đây có dị nghị gì sao?”

Hắn không cho Hoàng thị cơ hội trả lời, mà nói tiếp luôn: “Có dị nghị cũng vô dụng thôi. Hôm nay, hoặc là ta cưới Chu nhị cô nương, hoặc là không ai được gả hết.”

Mộ Tô mặc kệ sắc mặt khó coi của Hoàng thị, đột ngột chuyển chủ đề: “Lão thái thái, Chu đại nhân, hai vị xem, hôn sự hôm nay, còn thành được không?”

Hoàng thị lo lắng nhìn về phía lão thái thái, thấy sắc mặt bà ta vẫn trầm tĩnh, trong lòng bà ta chợt dấy lên dự cảm chẳng lành, rồi lại vội vàng nhìn sang Chu nhị gia: “Lão gia…”

Chu nhị gia dùng ánh mắt lạnh lùng ngắt lời bà ta, rồi nhìn về phía Chu lão thái thái. Mãi đến khi thấy mẫu thân gật đầu, ông ta mới tiến lên nói: “Nếu Mộ gia đã chỉ nhận huyết mạch của Thi gia, vậy thì hôm nay, người gả đi chính là nhị cô nương.”

Chu Tuệ cuối cùng không chịu nổi nữa, ngất lịm trong vòng tay của tỳ nữ. Hoàng thị hoảng hốt vội chạy tới đỡ lấy con gái, nhưng còn chưa kịp lên tiếng trách móc, đã nghe Chu lão thái thái nói: “Nếu Mộ gia đã nhất quyết chỉ cưới cô nương của Thi gia, lão thân đây đương nhiên sẽ tác thành. Chuyện này quả thật là do trưởng bối trong nhà suy nghĩ không chu toàn, chỉ chăm chăm xét đến thứ tự trưởng ấu, ngược lại lại làm khó cho cả hai cháu gái.”

Chu lão thái thái liếc nhìn Chu Ngu bằng ánh mắt sắc lẻm.

“Người đâu, mau dìu đại cô nương về nghỉ ngơi, rồi tiễn nhị cô nương xuất giá.”

Bà ta thật không ngờ đứa cháu gái này của mình lại có bản lĩnh lớn đến thế, vậy mà có thể thuyết phục được cả Cố Hầu và Mộ gia cùng đứng ra bảo vệ. Bất kể nàng đã dùng cách gì, thì hôm nay, nàng đã thắng rồi.

Chu gia không thể nào đắc tội với Cố Hầu rồi lại gây thù chuốc oán với Mộ gia được.

Chỉ là tội nghiệp cho Chi Uẩn, đợi cơn sóng gió này qua đi, đành phải tìm cách khác để bù đắp cho nàng ta vậy.

Sự đã rồi, Chu Ngu khẽ thở phào một hơi.

Quả nhiên, trong mắt tổ mẫu, vinh quang của gia tộc mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần danh tiếng bị đe dọa, thì cho dù là đại cô nương được yêu thương nhất cũng phải xếp sau.

Chuyện đã đến nước này, nàng cũng chẳng bận tâm đến trò chơi chữ mà tổ mẫu bày ra để giữ gìn danh tiếng cho đại tỷ tỷ nữa. Điều quan trọng nhất lúc này là phải mang của hồi môn của mình đi.

“Vậy thì đa tạ lão thái thái đã tác thành.”

Mộ Tô chắp tay hành lễ của bậc con cháu, rồi mỉm cười nhìn Chu Ngu: “Tân nương tử, chúng ta đi thôi chứ?”

Thế nhưng Chu Ngu lại không nhúc nhích, nàng để lộ đôi mắt sau chiếc quạt tròn, nhìn hắn chằm chằm, khẽ nói: “Của hồi môn của ta…”

Mộ Tô nhướng mày, của hồi môn cũng phải để hắn đòi giúp sao?

“Được thôi!”

Mộ Tô giơ tay lên: “Danh sách của hồi môn đâu?”

Nhạn Ly vội vàng đưa lên: “Cô gia.”

Nghe thấy tiếng “cô gia” này, Mộ Tô lại nhướng mày lần nữa, rồi vẫy tay gọi An Thụy đến: “Của hồi môn của thiếu phu nhân, mang đi hết, không thiếu một món.”

An Thụy nhận lấy danh sách của hồi môn, có chút khó xử nói: “Nhưng mà, tiểu nhân phải theo đoàn rước dâu về phủ ạ.”

Trước nay lang quân không mấy để tâm đến hôn sự, e là có nhiều lễ nghi không hiểu, nên hắn phải ở bên cạnh để nhắc nhở lang quân mọi lúc.

Mộ Tô hiểu ý hắn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì phiền Dương tư trực ra tay giúp, áp giải của hồi môn của thiếu phu nhân về phủ.”

Hai chữ “áp giải” này dùng quả thật quá thâm sâu.

Sắc mặt của người Chu gia ai nấy đều tái mét.

Hoàng thị lại càng tức đến độ suýt nghiến nát cả hàm răng!

Hôn sự mất rồi, của hồi môn cũng chẳng còn, bà ta tính toán mưu lược bao phen, đến cuối cùng lại thành công dã tràng!

Đại sự đã định, Chu Ngu không cần Mộ Tô thúc giục, bèn dập đầu lạy lão thái thái ba cái, cũng không đợi bà ta ban thêm đồ cưới, liền đứng dậy bước qua ngưỡng cửa.

Hôm nay một khi đã đi, cũng xem như là đã xé rách mặt với Chu gia, vạch rõ ranh giới. Cho dù sau này có qua lại, cũng chẳng qua chỉ là để giữ chút thể diện mà thôi.

Cha mẹ mất sớm, nhà ngoại thì bị giáng chức, bây giờ lại đến cả tổ mẫu cũng đã cách lòng, dường như số mệnh của nàng đã định sẵn là không có duyên với người thân.

Nhưng, nàng không hối hận.

Con đường sau này, nàng sẽ từng bước từng bước đi cho thật tốt

 

 

Hết Chương 30: Con đường nàng chọn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page