Danh sách chương

Cướp Hôn

Chương 29: Biểu cô nương của Thi gia

Tuy hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy rõ mồn một. Chu Ngu cũng nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Đám đông đã tự giác dạt ra, nhường thành một lối đi, và từ hai phía, hai bóng người đang tiến đến.

Một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, toát lên vẻ tuấn tú phong lưu; người còn lại thân hình cao lớn, dáng vẻ chững chạc, điềm tĩnh.

Cả hai đều là những người nàng mới chỉ gặp qua một lần, tuy không thân quen nhưng cũng chẳng hề xa lạ. Họ chính là tân lang Mộ Tô của ngày hôm nay và vị hôn phu của nàng, Cố Thích Xuyên.

Vì bị đám đông ngăn cách nên ban nãy Mộ Tô và Cố Thích Xuyên không hề nhìn thấy đối phương. Mãi đến lúc này, ánh mắt hai người mới chạm nhau rồi lập tức rời đi, bình lặng đến mức không một gợn sóng.

Một người là Thiếu khanh Đại Lý Tự, người kia lại đang tại vị trong quân đội. Ngày thường, hai người họ vốn không có mối liên hệ nào, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt trong các buổi cung yến, mức độ quen biết cũng chỉ dừng lại ở chỗ nhận ra mặt nhau mà thôi.

Thế nhưng, vào lúc này, họ lại có một sự ăn ý đến lạ thường.

Mộ Tô từ từ đứng lại, trong khi đó, Cố Thích Xuyên đã quay sang nhìn Hoàng thị và lên tiếng trước: “Chu nhị phu nhân, xin hãy cẩn trọng lời nói. Ta chưa từng gặp mặt nhị cô nương, vốn dĩ hôn sự này chỉ là tuân theo sự sắp đặt cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy của trưởng bối hai nhà, ngoài ra không còn gì khác. Chuyện ngày hôm nay ta đã tường tận, và ta nguyện thành toàn cho nhị cô nương.”

Hoàng thị vừa kinh ngạc vừa tức giận, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thích Xuyên. Hắn đang nói năng điên rồ gì vậy? Rõ ràng hôm họ gặp mặt bà ta cũng có ở đó, sao bây giờ hắn lại nói như vậy? Lẽ nào là để bao che cho con nha đầu chết tiệt kia ư? Tại sao chứ?!

“Cố Hầu gia…”

Cố Thích Xuyên lại nhìn về phía Chu Ngu, ngắt lời Hoàng thị: “Trước đây Cố mỗ không biết được hoàn cảnh khó khăn của nhị cô nương, đã đường đột định ra hôn ước. Sau đó lại vì bận rộn việc quân mà không hề quan tâm đến việc liệu nhị cô nương có phải chịu ấm ức tủi hờn hay không. Nay khi đã biết rõ mọi chuyện, trong lòng ta vô cùng áy náy không yên, thực sự không còn mặt mũi nào để nhận danh vị hôn phu, và cũng tự biết mình có lẽ không phải là người xứng đôi với nhị cô nương.”

Nói rồi, Cố Thích Xuyên chắp tay vái một cái, trang trọng nói: “Cố mỗ ở đây, xin cầu chúc cho nhị cô nương tìm được lương duyên, một đời thuận lợi, bình an vui vẻ.”

Trong lòng Chu Ngu vô cùng cảm động, nàng bèn khuỵu gối đáp lễ.

“Đa tạ Cố Hầu gia.”

Đứng bên cạnh nàng, Nhạn Tân cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thích Xuyên không nhìn Chu Ngu thêm nữa, mà chỉ chuyển ánh mắt sang Hoàng thị: “Hôm nay Cố gia và Chu gia hủy hôn, mọi việc đều quang minh chính đại, không hề có hiềm khích. Nếu có lời ra tiếng vào, đó cũng là do bản hầu đã không bảo vệ được hôn thê của mình. Sau này nếu bản hầu còn nghe được lời đồn thổi vô căn cứ nào, thì đừng trách bản hầu không nể nang tình cảm.”

Lời này nghe qua thì như đang cảnh cáo Hoàng thị, nhưng thực chất cũng là để nói cho tất cả quan khách ở đây cùng nghe. Tuy Hầu phủ ở kinh đô không được xem là hiển hách, nhưng giữa đám khách mời của một vị Hộ bộ Thị lang thì vẫn có đủ trọng lượng.

Nghe vậy, các vị quan khách đều im bặt, không còn bàn tán nữa, mà đưa mắt nhìn Chu Ngu với vẻ đăm chiêu, trong lòng bắt đầu có những tính toán riêng.

Cuối cùng, Cố Hầu gia khẽ gật đầu với Chu Ngu rồi xoay người rời đi. Nói rằng trong lòng không có chút tức giận nào thì cũng không hẳn, suy cho cùng, chuyện này nói thế nào cũng đã làm mất mặt Hầu phủ.

Chỉ là, nàng cũng chỉ là một cô nương mới hơn mười tuổi, dám đứng ở đây có lẽ đã dồn hết tất cả can đảm rồi. Cho nên, dù có tức giận, hắn cũng không nên trút lên người nàng.

Dẫu sao cũng đã là hôn phu hôn thê một lần, đây là điều cuối cùng, và cũng là duy nhất mà Cố Thích Xuyên có thể làm cho Chu Ngu.

Sau khi Cố Hầu gia rời đi, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía người còn lại. Đón nhận những cái nhìn chăm chú ấy, Mộ Tô thong thả bước lên bậc thềm, tiến đến trước mặt Chu Ngu rồi cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thì ra, nàng chính là Chu nhị cô nương.

Vậy thì chuyện ngày hôm qua, là trùng hợp hay là sắp đặt?

Chu Ngu vì chuyện hôm qua mà trong lòng có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ biết cúi đầu. Vài giây sau, chỉ nghe thấy tân lang khẽ cười một tiếng, rồi cất cao giọng tuyên bố: “Năm xưa, tổ phụ của ta từng nợ Thi lão gia tử một ân tình lớn, vì vậy hai nhà đã định ra duyên tần tấn. Và người mà Mộ gia chúng ta muốn cưới, từ đầu đến cuối, chính là vị biểu cô nương của Thi gia, Chu Ngu.”

“Ta không biết các người đã dùng kế thay mận đổi đào như thế nào, nhưng Mộ Tô ta đây, chỉ nhận huyết mạch của Thi gia mà thôi.”

Hết Chương 29: Biểu cô nương của Thi gia.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page