Điểm đáng ngờ duy nhất là, trang đầu nói rằng trước khi Tiêu Thích Diệp chết đã gặp một nhạc sư đến từ đất Thục, nhưng người đó đeo khăn che mặt, không ai biết mặt mũi ra sao, và vào chạng vạng tối hôm đó, người đó đã rời khỏi Phong Lạc Trang.
“Xác nhận là nàng ta sao, có cần bắt người không?”
Chu Sách lắc đầu: “Không có chứng cứ làm sao bắt người?”
Dương Minh Việt nhíu mày nhìn về phía Giáo Phường ty: “Vị nhạc sư bí ẩn đó là manh mối duy nhất của vụ án mạng ở Phong Lạc Trang, không thể cứ thế bỏ qua được.”
Mộ Tô ngáp một cái, nói: “Hôm nay vụ án mạng ở Lễ Tuyền Lâu, trong số những người tình nghi cũng có một nhạc sư.”
Dương Minh Việt sững sờ, trong số những người tình nghi mà người bán trà hôm nay nói, quả thực có một nhạc sư!
“Còn nữa, lúc ngươi ở quán hoành thánh nói, hôm đó Lưu Tiển và Lưu Nhị tranh chấp cũng vì một nhạc sư. Cho đến nay, đã xuất hiện tổng cộng bốn vị nhạc sư, điều này không khỏi quá trùng hợp.” Chu Sách dừng một chút, lại nói: “Hai vị nhạc sư này dễ điều tra hơn vị ở Giáo Phường ty .”
Hành động của Giáo Phường ty bị hạn chế, không được tự do như nhạc sư ở Lễ Tuyền Lâu. Thay vì tốn thời gian cho vị này, chi bằng bắt đầu điều tra từ hai vị kia trước.
Dương Minh Việt nói: “Nhưng vừa rồi Hình bộ xác nhận hung thủ là vị cử nhân thi trượt lần này.”
Tuy nhiên, Mộ Thiếu khanh và Chu hồ ly không thể sai được, vậy thì người sai nhất định là Triệu Tinh!
Dương Minh Việt lập tức phấn chấn tinh thần, mắt sáng lên: “Vụ án này liên quan đến vụ án mật thất ở Phong Lạc Trang, Đại Lý Tự có quyền điều tra, ngày mai ta sẽ đến Lễ Tuyền Lâu! Nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự trước Hình bộ!”
Chu Sách nhắc nhở: “Ngày mai Mộ Thiếu khanh của ngươi đại hôn.”
Dương Minh Việt bừng tỉnh: “Đúng rồi.”
Hắn ta liếc nhìn Mộ Tô, nói: “Không trách ta không nhớ, thật sự là ngươi nhìn hắn xem, có chỗ nào giống bộ dạng của một tân lang quan không?”
Mộ Tô: “Tân lang quan thì phải như thế nào?”
Chu Sách cũng nhìn Dương Minh Việt, Dương Minh Việt ngẩn người, nhớ lại: “Lần trước đồng liêu thành hôn, căng thẳng mấy ngày không ngủ được, lúc đi làm mắt cười thành một đường kẻ, đi đường cũng như có gió, bị Thiếu khanh đại nhân mắng mà vẫn còn cười…”
Dương Minh Việt vừa nói vừa liếc từ trên xuống dưới Mộ Tô đang khoanh tay đứng không ra đứng, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Rồi nhìn lại Mộ Thiếu khanh đại nhân của chúng ta, chậc chậc…”
Chu Sách cũng nhìn Mộ Tô từ trên xuống dưới theo: “Chậc chậc…”
Mộ Tô: “…”
Hắn khịt mũi một tiếng, quay người rời đi: “Được rồi, bản Thiếu khanh về chuẩn bị làm tân lang quan đây, giải tán đi.”
Dương Minh Việt lại bước nhanh đuổi theo, nói: “Thành hôn cũng chỉ có một lần này, dù sao cũng phải coi trọng. Ta đã dò hỏi rồi, bên Chu gia mời mấy vị cống sĩ, còn có một số văn thần, không biết có võ tướng không, nhưng chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Mộ Tô nghe mà mơ hồ: “Cái gì?”
Dương Minh Việt hận rèn sắt không thành thép: “Ngài chưa ăn thịt heo cũng chưa thấy heo chạy bao giờ à, ngày mai đi đón dâu bên nhà gái sẽ chặn cửa, hoặc là văn hoặc là võ, hoặc là cả hai, nếu ngay cả cửa ải này cũng không qua được, thì thật là mất mặt chết đi được.”
“Không chỉ mất mặt Mộ gia, mà còn mất mặt cả Đại Lý Tự!”
Mộ Tô: “…”
Mộ Tô quay đầu nhìn Chu Sách: “Là như vậy sao?”
Chu Sách im lặng nhìn Dương Minh Việt, hắn ta chưa từng thành hôn, cũng chưa từng tham gia tiệc cưới nào, hắn ta cũng không biết.
Dương Minh Việt kinh ngạc: “…Mộ đại nhân không nói với ngài những chuyện này sao?”
Mộ Tô nhớ lại mấy ngày nay phụ thân và thẩm thẩm lần lượt cho người đến mời hắn, lúc đó hắn bận rộn với án tử, lại thêm không để tâm đến chuyện cưới xin, nên đều không đi, nghĩ lại chắc phần lớn là vì những chuyện vặt vãnh này.
Dương Minh Việt thấy bộ dạng này của hắn liền biết là hỏi cũng vô ích, thở dài một tiếng nặng nề, nói: “Ngày mai khi đón dâu, thiếu khanh đại nhân hãy mang theo những văn quan võ tướng thân quen đi cùng nhé, nhưng phải nhắc nhở thiếu khanh đại nhân là, mấy vị cống sĩ bên Chu gia tài năng xuất chúng, người thường e là không đối phó nổi đâu.”
Mộ Tô lại nhìn hắn ta đầy ẩn ý: “Sao ngươi biết nhiều vậy?”
Dương Minh Việt cười mà như không cười: “Nghe nói Mộ thiếu khanh đại nhân sắp thành hôn, hạ quan đặc biệt đi tìm hiểu một hai.”
“Ồ.”
Mộ Tô trầm ngâm một lát, nhìn sang Chu Sách: “Văn, ngươi lo, võ, Dương tư trực lo.”
Dương Minh Việt, Chu Sách: “…”
“Ý ngài là bảo một mình ta đối phó với hơn chục tài tử à?” Chu Sách mặt không cảm xúc nói: “Xin thứ cho hạ quan bất tài vô dụng.”
Dương Minh Việt cũng nói: “Lỡ như bên đó mời người của Cố Hầu phủ, ta chưa chắc đã đánh lại đâu.”
Ngày thường thua thì thôi, ngày mai mà thua, ba người bọn họ sẽ bị cười nhạo cả đời!
Đến lúc đó không còn là bộ ba phá án sắt đá nữa, mà là ba con gấu đón dâu. Nghĩ vậy, Dương Minh Việt nghiêm mặt nói.
“Ta không cần biết ngài có muốn thành hôn hay không, dù sao ta và Chu hồ ly cùng với Đại Lý Tự tuyệt đối không thể mất mặt như vậy được.”
Mộ Tô bất đắc dĩ: “Vậy các ngươi nói phải làm sao? Chẳng lẽ bây giờ đi mời à?”
Chu Sách, Dương Minh Việt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Mộ Tô: “…Không phải chứ, sắp đến giờ Tý rồi!”
Chu Sách: “Chính là thời điểm tốt để ngắm trăng làm thơ đấy.”
Dương Minh Việt: “Lần trước Dương tướng quân nói với ta, ngài ấy ngủ muộn.”
Hai người tiến lên, một trái một phải dìu Mộ Tô dậy: “Ở đây gần nhà Tô đại nhân, đến Tô phủ trước.”
“Rồi đến Hồ phủ.”
“…”
Mộ Tô: “…Chờ đã, các ngươi thả ta xuống trước đã, to gan, dám phạm thượng!”
“Được rồi, tay sắp bị kéo đứt rồi, ta đi ta đi, ta đi là được chứ gì!!”
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, giờ này đi gõ cửa, các ngươi chắc chắn không bị đánh sao?”
“Mộ thiếu khanh ngài im miệng trước đi, trời sắp sáng rồi, ngươi đã làm thơ đề quạt chưa?”
Mộ Tô từ bỏ chống cự: “Cái đó lại là gì nữa…”
“Một bài thơ, kệ nó là gì, làm một bài may mắn hoặc khen tân nương đi.” Dương Minh Việt nhìn sang Chu Sách: “Hay là Chu hồ ly, ngươi làm cho thiếu khanh đại nhân một bài?”
Mộ Tô mong đợi nhìn Chu Sách.
Chu Sách nhàn nhạt nói: “Đừng có mơ, có phải ta thành hôn đâu.”
Mộ Tô thở dài một tiếng nặng nề.
“Các ngươi nói xem, bây giờ đến Chu phủ từ hôn còn kịp không?”
Dương Minh Việt gật đầu: “Kịp chứ!”
“Kịp ăn một trận đòn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận