Danh sách chương

Cướp Hôn

Chương 19: Hôm nay chúng ta nghỉ phép

Đứng trên lập trường của Lưu Thông, thực ra rất dễ hiểu, tục ngữ có câu thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa, địa vị của Lưu Thông và Lưu Tiển trong phủ, cũng giống như người phàm so với thần tiên.

Hắn giúp ai cũng sẽ kết thù với người còn lại, không giúp ai cả cũng không phải là lựa chọn không tốt, dù lúc đó không được lòng, cũng không đến nỗi hoàn toàn đắc tội với cả hai.

“Có biết sau đó Lưu Thông đi đâu không?”

Dương Minh Việt lắc đầu: “Không biết, tình huống đó hắn lúc ấy chắc cũng không ở lại Lễ Tuyền Lâu được nữa nhỉ?”

“Hít, các ngươi nói xem, cái chết của Lưu Thông hôm nay, liệu có liên quan đến chuyện ngày đó không?”

Chu Sách nhấp một ngụm trà, nói: “Ngươi không phải cũng nói hắn ngày đó không giúp ai, không đến nỗi đắc tội chết với ai, chắc cũng không đến mức vì thế mà rước họa sát thân.”

Dương Minh Việt nhún vai: “Ai mà biết được, huynh đệ Lưu gia lục đục, ai biết sau lưng còn có những khúc mắc nào khác mà người ngoài không biết, tóm lại, ta thấy , huynh đệ Lưu gia rất đáng nghi.”

Mộ Tô nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, Dương Minh Việt lập tức nhíu mày: “Ngài có ý gì, ánh mắt gì thế?”

Mộ Tô khẽ lắc đầu, Chu Sách cũng không lên tiếng.

Dương Minh Việt bực bội trừng mắt nhìn hai người, vỗ một phát xuống bàn: “Biết các người đầu óc nhanh nhạy, thông minh thì giỏi lắm à, coi thường người khác phải không?”

Bát đũa trên bàn rung lên, phát ra tiếng loảng xoảng, Mộ Tô đưa tay giữ vững bàn, ngăn không cho chiếc bát sứ vì rung động mà rơi xuống đất, nói: “Ta có nói gì đâu, ngươi đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hơn nữa, vụ án này hiện đã do Hình Bộ thụ lý, chúng ta việc gì phải lo lắng chuyện này?”

“Có thời gian đó, chi bằng tìm một nơi uống chén rượu, nghe một khúc nhạc, rồi ngủ một giấc thật say, há chẳng phải sung sướng sao!”

Dương Minh Việt trợn mắt: “Đại nhân chẳng lẽ quên ngày mai ngài thành hôn sao, có tân lang nào đêm trước đại hôn lại đi uống rượu hoa không?”

Mộ Tô: “Chậc, ta nói đi uống rượu hoa lúc nào?”

“Giáo Phường ty hôm nay có nhạc sư mới lên sân khấu, nghe nói hiến khúc Quảng Lăng Tán, các ngươi không muốn đi xem thử sao?”

Dương Minh Việt: “Còn nói không phải uống rượu hoa! Ai thích đi thì đi, ta không đi!”

“Vậy Chu đại nhân đi cùng ta?”

Mộ Tô hỏi Chu Sách.

Dương Minh Việt không nghĩ ngợi nói: “Chu đại nhân hứng thú với xác chết hơn, làm sao có thể đi…”

“Được.”

Dương Minh Việt sững sờ, trợn to mắt nhìn Chu Sách, một lát sau, thất thanh nói: “Ngươi muốn đi Giáo Phườngty?”

Trong mắt Chu hồ ly trước nay chỉ có án tử, làm gì có chuyện đi tầm hoa vấn liễu bao giờ, chẳng lẽ cuối cùng vẫn bị Mộ thiếu khanh làm hư rồi sao?

Chu Sách nhàn nhạt nói: “Dương tư trực nói to hơn nữa được không?”

Dương Minh Việt lúc này mới muộn màng phát hiện xung quanh có mấy ánh mắt kỳ quái chiếu tới, hắn ta chỉnh lại sắc mặt ngồi thẳng dậy, rồi dịch ghế ra sau một chút, như muốn vạch rõ ranh giới với hai người.

Mộ Tô cười tủm tỉm nói: “Ai mà không biết ba chúng ta là bộ ba sắt đá phá án của Đại Lý Tự, ngươi có dịch ra cuối phố đi nữa, chúng ta vẫn là cá mè một lứa.”

Chu Sách: “… Quần anh tụ hộ.”

Mộ Tô: “… Trăm sông đổ về một biển.”

Vừa nói vừa đưa tay giật lấy túi tiền bên hông Chu Sách, trả tiền, rồi tiện tay nhét túi tiền vào lòng: “Đi thôi, mời các ngươi đi nghe Quảng Lăng Tán.”

Chu Sách: “Đó là tiền của ta.”

Dương Minh Việt: “Đồ không biết xấu hổ.”

Mộ Tô làm như không nghe thấy, vừa đi ra ngoài vừa nói với Dương Minh Việt: “Lại dám phạm thượng, phạt mười lạng bạc, nào, nộp đi.”

Dương Minh Việt ôm tay trước ngực, trợn mắt, sau đó huých vào Chu Sách: “Thiếu khanh đúng là nghèo đến phát điên rồi.”

Chu Sách còn chưa kịp đáp lại một câu, đầu phố đã xảy ra náo loạn, ba người đồng thời dừng bước quay đầu lại, sau mấy hơi thở, Dương Minh Việt nhíu mày nói: “Kia không phải là người của Triệu Tinh sao?”

Mộ Tô và Chu Sách đương nhiên cũng nhận ra.

Lúc này, những người đang diễn màn rượt đuổi trên phố chính là mấy người vừa rồi Triệu Tinh dẫn đến Lễ Tuyền Lâu.

“Sao lại chạy đến đây bắt người rồi.” Dương Minh Việt phỏng đoán: “Không lẽ nhanh như vậy đã xác định được hung thủ rồi sao?”

Chu Sách nhận ra người bị truy đuổi: “Đây hẳn là vị cử nhân thi trượt kia.”

Dương Minh Việt khoanh tay: “Ối chà, Triệu đại nhân lần này hành động cũng nhanh thật, chỉ là nhiều người như vậy mà ngay cả một thư sinh cũng không bắt được, còn đuổi đến tận con phố này.”

Ba người đứng bên đường xem kịch rất hứng thú, mãi cho đến khi vị cử nhân kia hoảng hốt chạy về phía họ, Dương Minh Việt mới hỏi: “Có chặn không?”

Mộ Tô ung dung nói: “Sao thế, ngươi lĩnh bổng lộc của Hình bộ à?”

Dương Minh Việt ngậm miệng lại.

Không giúp thì thôi, không thể nói chuyện tử tế được à? Miệng của đại nhân nhà họ lúc nào cũng như bôi thạch tín vậy.

Ba người trơ mắt nhìn người ta chạy qua trước mặt mình, không hề động đậy, người của Triệu Tinh đuổi theo nhận ra họ, kinh ngạc chất vấn: “Sao các ngươi không chặn lại?!”

Mộ Tô cười hì hì nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ phép mà.”

Hết Chương 19: Hôm nay chúng ta nghỉ phép.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page