“Sao có thể trách ma ma, ai cũng không liệu được biến cố này.”
Khương Mộ Yến rưng rưng nói.
Đây đâu phải “biến cố”!
Triệu Thanh Lăng bước lên bế Khương Lưu, nắm cánh tay mềm nhũn của nàng, Khương Lưu cảm thấy tay bà cũng đang run:
“Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc tốt cho cô nương, khiến cô nương chịu khổ rồi.”
Thư Thu quỳ bên giường:
“Là Thư Thu vô dụng, không níu nổi Tam thiếu gia.”
Tất nhiên là các ngươi không chăm sóc được Lục cô nương, giờ nói những lời này có ích gì! Vương Hương Chi cắt ngang:
“Thanh Lăng tỷ, lúc này không phải lúc truy cứu. Ngày mai nhị gia lại muốn đưa hai vị cô nương tới Liễu Gia Trang, Lục cô nương đang bệnh làm sao lên trang được? Thanh Lăng tỷ mau đi khuyên Nhị gia đi.”
Khương Mộ Yến cũng cầu khẩn:
“Phiền ma ma, thân thể của Lục muội là quan trọng.”
Triệu Thanh Lăng lại nói:
“Nô tỳ vừa vào thỉnh an Nhị gia xong, nô tỳ cũng cho rằng Lục cô nương nên xuất phủ, hơn nữa phải đi thật nhanh.”
Tam cô nương còn nhỏ tuổi, Vương Hương Chi thì có dư trung thành nhưng lại thiếu tâm cơ, không hề nhìn ra manh mối việc Lục cô nương sinh bệnh, Triệu Thanh Lăng liền tỉ mỉ phân tích cho các nàng.
Khương Lưu cũng vểnh tai nghe, nghe xong rốt cuộc nàng đã hiểu đôi chút về gia môn của tiểu nha đầu béo mũm kia.
Mấy năm nay, Khương gia liên tiếp gặp họa.
Tổ phụ Khương Lưu vốn là quan lại, vì làm sai việc, năm kia đã để lại thư nhận tội trong nha môn rồi tự vẫn để tạ tội.
Trưởng tử Khương Tùng cũng bị liên lụy, chịu tang cha xong thì không được phục chức.
Khương thái phu nhân vốn coi Nhị gia như cục thịt trong tim, đích thân nuôi dưỡng ông từ nhỏ khôn lớn, lại mất bệnh vào mùa xuân năm ngoái.
Mẫu thân Khương Lưu là Vương Thị cũng bệnh mất vào mùa xuân năm nay.
Nhà họ Khương liên tiếp ba mùa xuân vốn là lúc vạn vật sinh sôi mà mất đi ba đời người, dẫn đến đầu đường cuối ngõ bàn tán không ngừng.
Thậm chí truyền ra lời đồn rằng Khương gia đã chọc giận lão thiên gia, nên trời muốn cho người nhà họ Khương đều không được chết yên lành.
Lời đồn ấy ngày càng lan rộng, khiến người nhà họ Khương vừa phẫn nộ vừa thấp thỏm bất an.
Ngay cả chuyện nô bộc trong phủ cuỗm tiền bạc của chủ nhân bỏ trốn, cũng đã xảy ra mấy phen.
Khương lão phu nhân tức giận, liền bán ra một loạt nô bộc bất trung mới tạm thời dập yên được làn gió tà ấy.
Cũng chính bởi bán nô bộc mà khiến trong phủ thiếu kẻ hầu người hạ, nên mới dẫn đến chuyện Lục cô nương bị Tam lang Khương Tư Vũ xô xuống nước mà không kịp cứu chữa, mất mạng, rồi đổi hồn thành dáng vẻ hiện tại.
Tháng này vừa mãn ba năm quốc tang, các phủ đều bận rộn chuyện hôn phối, Khương lão phu nhân cũng đang lo chọn một mối tốt cho trưởng tôn nữ Khương Mộ Dung, mượn đó trừ bớt vận xui mấy năm nay của Khương gia, cũng để phá đi lời đồn ngoài phủ.
Nào ngờ ngay vào lúc then chốt, Khương Lưu lại rơi xuống nước mà hôn mê, ai nhìn vào cũng thấy như mất hồn.
Nếu bệnh tình Khương Lưu truyền ra ngoài, thì càng chứng thực lời đồn, mối hôn sự của Khương Mộ Dung e sẽ hỏng mất.
Trong mắt Khương lão phu nhân, hiện tại điều trọng yếu nhất là Khương Mộ Dung có thể kết được mối nhân duyên tốt.
Ssau đó Khương đại gia thuận thế dựa vào là ngoại thích mà lấy lại hào quang, tái hiển vinh quang cho Khương gia.
Triệu Thanh Lăng nói xong, rồi lại nặng nề thở dài:
“Dẫu Nhị gia không nhắc, nhưng lão phu nhân cũng sẽ tìm cớ đưa Lục cô nương ra ngoài phủ dưỡng bệnh.”
Khuôn mặt Khương Mộ Yến căng chặt, Vương Hương Chi cũng thừa nhận Triệu Thanh Lăng nói có lý, song:
“Dù không thể ở trong phủ dưỡng bệnh, cũng không nhất định phải lên trang trại, trở về nhà họ Vương cũng được mà.”
Khương lão phu nhân còn chẳng muốn để Lục cô nương ở trong phủ, Vương gia lại chịu ư?
Triệu Thanh Lăng thương xót đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, liền bàn bạc cùng Tam cô nương:
“Nếu cô nương cũng thấy về nhà họ Vương khả thi, thì chi bằng phái người đến hỏi thử ý tứ của Vương lão phu nhân xem?”
Vương Hương Chi vỗ đùi cái chát:
“Thanh Lăng tỷ, chúng ta nghĩ giống nhau rồi! Nếu không phải lúc này ngươi kịp quay về thì ta đã sớm ra phủ rồi!”
Tất nhiên Khương Mộ Yến muốn đưa muội muội về nhà ngoại tổ mẫu, nhưng nàng vẫn ghi nhớ lời dặn trước khi lâm chung của mẫu thân, gặp chuyện không thể công khai chống lại phụ thân, nếu không một khi ông nổi giận mà làm ra chuyện kinh động thế tục, thì đâu chỉ riêng một mình ông mất mặt.
Nàng ấy bèn nói:
“Nhũ mẫu không cần nhắc tới chuyện thỉnh ngoại tổ mẫu rước chúng ta về, chỉ xin ngoại tổ mẫu tìm cách mời thái y, chữa bệnh cho muội muội là được.”
“Cô nương yên tâm, nô tỳ đều hiểu.”
Thời gian chẳng đợi người, Vương Hương Chi liền vội vã rời đi.
…
Tại bắc viện Khương phủ.
Khương lão phu nhân nghe con trai nói về bệnh tình của Lục nha đầu thì mày hơi nhíu lại.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
ĐÀO
Truyện mới đi cả nhàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
1 ngày