Đêm lão gia ép hỏi về hòm rương, ta quỳ bên giường phu nhân, đem tất cả những gì mình biết thưa lại với bà.
Phu nhân nói, bà sớm đã biết chúng ta là tỷ muội ruột.
Chỉ là chúng ta không nói, bà cũng không muốn vạch trần.
Bà nắm lấy tay ta, nói: “Ngoan, ta không muốn ch3t’ đâu.”
“Chúng ta nghĩ cách, để ông ta đi ch3t’.”
“Nhưng, ngay cả Chu quản gia cũng không trông cậy được, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Ta gật đầu.
Chu quản gia vốn là người của lão gia, theo lão đã hơn mười năm, lại còn mang ơn lão gia.
Nếu một lúc nào đó ông mềm lòng vì lão gia mà tiết lộ chuyện này, chúng ta coi như xong đời.
Phu nhân giãn mày, như mây tan trăng tỏ, bừng tỉnh thông suốt.
Đêm ấy, bà ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh dậy tinh thần phấn chấn, ăn được vài bữa cơm no, sắc mặt cũng dần hồng hào, chân đau bao ngày nay cũng chẳng còn nhức nữa.
Thi thoảng, ta lấy chu sa hòa nước, vẽ ra khăn máu, mang đến trình lão gia xem.
Vì vậy, khắp phủ đều cho rằng phu nhân bệnh nặng, chỉ còn chờ ngày bà mất.
Vài ngày sau, phu nhân nhận được thư hồi âm.
Muội muội của Tiết tẩu, nay mang tên gọi là Liễu Tương Lan, viết bằng nét chữ nhỏ như hoa cài trâm, mềm mại mà tinh tế.
Phu nhân vừa mở thư ra, đã buột miệng khen một tiếng.
Trên tờ giấy thư còn loang lổ những giọt nước mắt, nhưng lời trong thư lại cứng cỏi, hào sảng.
Liễu Tương Lan viết, nàng chưa bao giờ nghi ngờ tỷ tỷ của mình.
Mấy lần liều mạng trốn đi, đều là để chạy về bên cạnh tỷ tỷ.
Nay cuối cùng đã vượt qua được cơn bĩ cực, có thể nối lại liên lạc cùng tỷ tỷ.
Nếu chịu đựng được đến ngày chuộc thân, nàng sẽ rời khỏi thanh lâu, lập tức đi tìm tỷ tỷ.
Nếu không chịu nổi, để người ta cuốn trong chiếu mà vứt đi, thì ít nhất cũng cố giữ lại chút hơi tàn, ch3t’ bên cạnh tỷ tỷ.
Cuối thư, nàng viết:
“Kiếp sau, ta không tin mình sẽ còn khổ như kiếp này.”
Phu nhân đọc thư cho ta nghe, rồi than rằng:
“Xem thư mà hiểu lòng người.”
Tiết tẩu lần nữa xách giỏ đến, ôm chặt bức thư trước ngực.
Vừa khóc vừa cười, nàng ta nói sẽ làm vài chiếc bánh ngọt, nhờ người đưa đến cho muội muội.
Trước đây, nàng ta không dám để muội muội biết mình cũng ở trong thành, bởi lẽ, đến bạc chuộc thân cũng chẳng có, làm sao mặt dày nhận mình là tỷ tỷ.
Phu nhân lại viết thêm một bức thư cho Liễu Tương Lan.
Lần này, là vì chuyện của bản thân nàng.
Liễu Tương Lan, vốn là người từng trải, trong thư đã hiến rất nhiều kế sách.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Đêm ấy, ta nằm chung gối với phu nhân, muội muội ngủ say ở đầu bên kia, cơ thể ấm áp tựa như một luồng nhiệt.
Phu nhân nằm kể ta nghe toàn bộ kế hoạch của bà.
Ngày hôm sau, ta cải nam trang, lén lút ra ngoài, lấy danh nghĩa là thư đồng của Tống công tử, mang sính lễ đến Lâm Nguyệt Lâu.
Ta lại tự tay trao một bức thư cho Liễu Tương Lan.
Nàng đẹp tựa tiên nữ, khiến người ta phải mê mẩn.
Mụ tú bà thưởng trà bánh cho ta, cười nói:
“Tống công tử còn chưa thân chinh tới đây, đã gửi mấy món lễ vật quý giá.
Tiểu huynh đệ, ngươi trở về giục công tử mau đến đi, Tương Lan nhà ta ngóng trông đến mỏi cả mắt rồi!”
Tuy nhiên, Tống công tử mãi chẳng hề xuất hiện.
Nửa tháng sau, danh kỹ Liễu Tương Lan cãi nhau với mụ tú bà.
Trước mặt bao người, nàng kích động khiến mụ tú bà buột miệng nói ra một câu không thể thu hồi:
“Có tám trăm lượng bạc, ta lập tức thả người!”
Và nàng đã lấy ra đủ số tiền ấy.
Mụ tú bà tiếc hận đến đau thấu gan ruột, nhưng trước mặt nhiều khách quý, không dám nuốt lời.
Liễu Tương Lan tháo bỏ hết trâm vòng trang sức, vận y phục giản dị, bước ra khỏi cửa lâu.
Ngoài cửa lâu chẳng có cỗ xe ngựa nào của phú thương hay danh gia vọng tộc chờ đợi.
Chỉ có một người phụ nữ bán bánh, thuê một chiếc xe lừa thô kệch, đứng chờ nàng.
Liễu Tương Lan xắn tà váy, chẳng cần ai dìu đỡ, tự mình trèo lên xe.
Dẫu là một danh kỹ lừng lẫy một thời, nay lại đến nỗi sa sút như thế sao?
Khắp nơi rộ lên lời đồn, rằng nàng còn giữ một chiếc hòm báu vật, cất tại chỗ một vị quý nhân đáng tin.
Trong hòm chứa đầy trân châu, ngọc bích, cổ vật quý giá, đáng giá ngàn vàng.
Lão gia nhà ta cũng nghe được lời đồn ấy.
Ông ta chậc lưỡi, tức tối nói:
“Đúng là tiền của kỹ nữ dễ kiếm hơn cả.”
Vài ngày sau, Liễu Tương Lan nhờ người gửi thư đến, kèm theo hai trăm lượng ngân phiếu.
Nàng tự xưng là tiểu nữ bơ vơ không nơi nương tựa, nguyện ý gả vào nhà họ Chu làm thiếp, nhận sự che chở của lão gia.
Thư viết đầy vẻ tình ý.
Nàng kể rằng năm xưa lão gia cưỡi ngựa đi qua, dáng vẻ hiên ngang, tiểu nữ từ trên lầu trông thấy từ xa, lập tức đem lòng ái mộ, ngày nhớ đêm mong.
Lão gia nghe mà mừng rỡ không thôi, cầm thư đọc đi đọc lại, vuốt râu thở dài:
“Mắt tinh chọn anh hùng, mắt tinh chọn anh hùng!”
Ông ta vội vàng gọi Chu quản gia về, dùng số bạc đó trước hết để trả tiền lãi ngân trang.
Sau đó qua loa chuẩn bị sính lễ, trộn lẫn với mấy thứ tạp nham, chất đầy mười mấy hòm lớn.
Vào ngày tốt tháng tốt, đúng giờ hoàng đạo, lão gia theo như lời trong thư của Liễu Tương Lan, cưỡi ngựa trắng, đi qua đường núi, đích thân đến để hạ sính lễ.
Yên Hồng giận dỗi nằm trên giường, cả ngày không ra ngoài.
Đến chiều, Chu quản gia trở về, cả người đầy máu.
Ông run rẩy phủi bụi trên áo, lắp bắp nói:
“Đây, đây là máu của lão gia.”
“Lão gia bị sơn tặc dùng dao đâm thẳng vào cổ, ch3t’ ngay tại chỗ.”
“Thi thể bị ném xuống vực sâu vạn trượng, ch3t’ không toàn thây, thê thảm lắm.”
10
Quan phủ biết tin, ngay trong đêm liền sai bộ khoái đến nhà.
Một hán tử cao lớn, tay vịn đao, cau mày hỏi rõ tình hình, rồi nói:
“Lão gia các ngươi nghĩ gì mà lại đi lên đó? Khắp phố phường đều dán cáo thị, nói rõ trên núi có bọn sơn tặc cực kỳ hung ác, thế mà ông ta còn nhất quyết đi vào chỗ ch3t’.”
Chu quản gia mặt mày ủ rũ, đáp:
“Trước khi xuất hành đã xem ngày rồi, là ngày đại cát.”
Ông ta rơi nước mắt, đấm ngực gào lên:
“Lão gia nhà ta ch3t’ oan quá! Đại nhân, ngài mau bắt bọn sơn tặc, bắt chúng đền mạng!”
Bộ khoái trợn tròn mắt, suýt đảo ngược cả tròng lên tận sau đầu, đáp:
“Chúng ta vốn đã định nhờ đợt này để nhận thưởng cuối năm, bắt bọn sơn tặc này về quy án.
Nhưng chúng đã cùng đường mạt lộ, giờ thì tốt rồi, cướp xong tài vật của nhà các ngươi, người ta đã chạy ra biển, thông đồng với bọn trên thuyền.
Bắt? Các ngươi muốn bắt, thì ra biển mà bắt!”
Sơn tặc đã vượt ngoài tầm với, quan phủ làm qua loa rồi kết án.
Yên Hồng khóc đến mức ngất lịm.
Sau khi phu nhân gội đầu, thay trang phục, trang điểm chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trong sảnh, triệu tập tất cả người trong phủ.
Bà khẽ ra hiệu cho ta.
Ta bưng ra một khay bạc vụn.
Phu nhân cất giọng, nói:
“Những ai được gọi tên, bất luận là nô bộc cầm cố văn khế hay văn tự bán đứt, mỗi người hai lượng bạc làm lộ phí. Nhận rồi thì đi, chúng ta đều giữ thể diện.”
Châu Lan là người đầu tiên quỳ xuống, vừa khóc vừa thút thít.
Phu nhân nói: “Nếu ngươi không muốn, ta sẽ gọi mụ môi đến đưa ngươi đi, cũng được.”
Châu Lan lập tức ngừng khóc.
Đôi mắt liếc qua liếc lại vài lượt, nhanh chóng chộp lấy một miếng bạc, rồi xoay người rời đi.
Thấy vậy, những người khác cũng lần lượt tiến lên, chọn lấy một miếng bạc mà mình cảm thấy lớn nhất.
Kỳ thực, ta đã cân cả rồi, mỗi miếng đều đúng hai lượng, không có gì khác biệt.
Chỉ có Yên Hồng đứng ngẩn ra tại chỗ, tóc tai rối bù, không nhúc nhích.
Chu quản gia gọi:
“Yên Hồng, còn không lấy bạc, cảm tạ phu nhân đi!”
Nàng ta bừng tỉnh, chậm rãi bước tới trước khay bạc, tùy tay cầm lấy một miếng, rồi đột nhiên nói:
“Ta sẽ tìm đường xuống núi, dù có phải ăn xin, cũng sẽ mang thi thể của lão gia về.”
Phu nhân cười nhạt:
“Ồ, ngươi đang trách ta nhẫn tâm sao?”
Yên Hồng lắc đầu:
“Ta không xứng để trách người.”
Đúng lúc ấy, từ tiền viện vọng đến tiếng huyên náo.
Một gia nhân chạy vào báo:
“Phu nhân, Vương công công sai người khiêng kiệu đến đón Yên Hồng cô nương.
Họ nói lão gia đã nhận ba trăm lượng bạc, dù người đã ch3t’, món nợ này vẫn phải giải quyết.”
Sắc mặt Yên Hồng lập tức tái nhợt.
Nàng ta cúi đầu, nhìn chiếc ban chỉ ngọc bích trên ngón tay, nghiến răng tháo mạnh xuống.
Một tiểu đồng tinh ý hỏi:
“Phu nhân, có cần tiểu nhân tiễn Yên Hồng cô nương một đoạn đường không?”
Phu nhân khẽ phất tay, bình thản nói:
“Ngươi cũng nghe rồi đó. Cửa sau có thể đi, ta sẽ không ngăn cản.”
Yên Hồng mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.
Nàng ta qua loa cúi mình hành lễ với phu nhân, khẽ nói:
“Ta về phòng lấy ít đồ, rồi đi ngay.”
Phu nhân gật đầu.
Yên Hồng bước vào phòng, rất lâu vẫn không thấy trở ra.
Người của Vương công công không chịu đợi nữa, xông vào bất chấp ngăn cản.
Vừa nhìn thấy một vũng máu lớn trên sàn, họ kinh hãi kêu ầm lên.
Chúng ta mới biết, nàng ta đã tự vẫn.
Nghe nói, Vương công công trút toàn bộ cơn giận lên Vương thẩm – người đã làm mối.
Bà ta bị liên lụy, rước lấy cả thân đầy xui xẻo.
Vương công công kiếm cớ, sai người tống Vương thẩm vào ngục, khiến bà ta chịu không ít khổ sở.
Chẳng lâu sau, Vương công công vì một lần lỡ lời, đắc tội với bậc quyền quý, bị ban rượu độc mà ch3t’.
Vương thẩm được thả khỏi ngục, nhưng tóc đã bạc trắng, lại còn bị què một chân.
Mùa đông đi qua, mùa xuân lại đến, mặt ao phủ một màu xanh non, đào mận nở rộ, chim chóc ríu rít.
Bệnh tình của phu nhân đã khỏi hoàn toàn.
“Chu phủ” đổi thành “Tống phủ.”
Phật đường bị dỡ bỏ, tượng Phật cũng đem bán lấy tiền.
Phu nhân sai người xây một gian gia thục ngay tại chỗ.
Ta cùng muội muội đều được theo học cùng Tương Lan tiểu thư trong đó.
Các gia đình quanh vùng, nếu có con gái muốn gửi đến, phu nhân đều vui lòng nhận.
Không chỉ miễn học phí, mà giấy bút, mực nghiên đều do phu nhân chu cấp.
Trước đây ở nhà, ta được gọi là “Đại Nha,” nay vào trường học, cũng có đại danh, gọi là “Vân Diễm,” cùng với muội muội lấy chữ “Ngọc” làm gốc.
Phu nhân nói:
“Nữ tử đọc sách hiểu đạo lý, tốt hơn kẻ mở mắt mà như mù, cả đời để người khác định đoạt số phận. Các ngươi phải học theo chí khí của Tương Lan tiểu thư.”
Tương Lan tiểu thư không chỉ có đôi mày thanh tú, ánh mắt như biết nói, mà tính cách cũng hào sảng tự nhiên.
Nàng thường cùng phu nhân ngồi uống những bát rượu Huệ Tuyền lớn ở đình viện.
Sau khi uống rượu, phu nhân thổi sáo, còn Tương Lan tiểu thư liền cầm bút vẩy mực vẽ tranh.
Những ngọn núi, con sông dưới bút nàng đều mang phong thái phóng khoáng, sinh động.
Nàng tính tình rộng rãi, lại thích kể chuyện cười, thường làm đám nữ nhi chúng ta cười đến ôm bụng, đập chân, ngã lăn ra đất.
Tiết tẩu vẫn mở quán bán bánh, nhưng không còn thức khuya như trước.
Khi nhớ đến muội muội, nàng ta liền dọn quán sớm, tự mình đến đón muội muội về nhà.
Chu quản gia ngày càng già yếu, nhưng phu nhân nói rằng chỉ cần ông còn có thể quán xuyến, chuyện trong phủ vẫn sẽ giao cho ông xử lý.
Sau tiết xuân phân, lại đến tiết thanh minh.
Phu nhân thuê mấy cỗ xe lớn, dẫn chúng ta cùng ra ngoài thành du xuân.
Tương Lan tiểu thư xách theo một chiếc giỏ, bên trong là những chiếc bánh ngọt do Tiết tẩu dày công làm ra.
Ta khoác vai muội muội, ngẩng nhìn trời xuân tươi sáng, cây cối khắp nơi phủ một màu xanh dịu dàng.
Cái rét buốt giá của mùa đông năm trước, giờ đây tưởng như đã là chuyện của một kiếp trước.
Hết –
You cannot copy content of this page
Bình luận