Cuộc Sống Nơi Lãnh Cung

Chương 7

Chương trước

Chương sau

Chuyện đinh và búa còn dễ hiểu, nhưng ta không biết họ đã mang những tấm ván đến như thế nào.

 

Dù sao, theo lời đội trưởng thị vệ.

 

“Vì Hoàng Hậu nương nương không thích làm chuyện gây chú ý, huynh đệ chúng ta cũng không qua Nội vụ phủ nữa, mang thẳng vật liệu đến cho nương nương.”

“Chỉ là các thị vệ khi trực phải ghi lại thời gian ca kíp, không thể ở lại lâu để giúp nương nương sửa nhà, mong nương nương thông cảm.”

 

Cũng được, có vật liệu còn hơn là không có gì.

 

Sau khi đã làm Hoàng Hậu, dân thường, nông dân, đầu bếp, cuối cùng ta lại phát triển thêm một kỹ năng mới.

 

Thợ mộc.

 

Để sửa mái nhà, trước tiên ta phải leo lên mái nhà, và các thị vệ đã nghĩ rất chu đáo, mang đến nhiều tấm ván để ta có thể ghép thành một cái thang.

 

Lúc Trương Cố Dương đến, ta đang nằm trên mái nhà, lắp từng viên ngói lên.

 

Trương Cố Dương là đội trưởng nhóm thị vệ hôm đó, cũng là người đã đối mặt với ta.

 

Việc mang đồ đến cho cung Vân Hà, chỉ có hắn và Lệ Viễn đến thường xuyên.

 

Lệ Viễn nhận ra ta là vì khi ta còn là Hoàng Hậu, đã vô tình cứu mạng hắn một lần.

 

Còn Trương Cố Dương chăm chỉ chạy đến ta nghĩ là do hắn là đội trưởng đội thị vệ, tận dụng công việc để tự sắp xếp nhiều ca làm hơn.

 

Ban đầu họ đến và vẫn còn ngạc nhiên về việc tại sao một Hoàng Hậu lại tự tay làm việc đồng áng, nấu nướng, sau đó cũng giống như Thúy Thúy, họ đã quen dần.

 

Trong cả cung Vân Hà chỉ có mình ta và Thúy Thúy, ta không thể để Thúy Thúy làm mọi việc được.

 

Thêm nữa, Thúy Thúy làm còn không bằng ta nữa!

 

Trương Cố Dương leo lên mái nhà theo cái thang và cùng ta lắp những viên ngói, trong khi cười hì hì hỏi ta.

 

“Lần này nương nương muốn mang thêm cái gì về không?”

 

Ta nhìn lên cái nắng chói chang trên trời, đang phân vân không biết là nên xin kem chống nắng trước hay là một quả dưa hấu to.

 

Trương Cố Dương tinh quái lấy từ trong áo ra một thứ gì đó màu vàng ươm.

 

“Thần đã mang cái này cho nương nương.”

 

Ta liếc nhìn theo tay Trương Cố Dương, rồi nhìn lại ánh mắt hắn như thể đang nhìn một tên khờ.

 

“Ngươi định mang gà cho ta thì cũng nên mang một con gà mái già, đằng này lại mang một con gà con chết, ngươi bảo ta ăn làm sao được?”

 

Trương Cố Dương: ……

 

Ta có thể hiểu cho Trương Cố Dương.

 

Có lẽ hắn muốn mang một con gà con để ta nuôi trong sân sau, khi lớn có thể đẻ trứng và cũng có thể làm thịt.

 

Tuy nhiên, việc thị vệ muốn mang lậu thứ gì đó vào cung không phải là chuyện dễ, hắn vừa phải tuần tra vừa giữ cho con gà con không kêu trong lòng, rất có thể lúc nhét gà đã dùng hơi nhiều sức.

 

Về cái chết của con gà con tội nghiệp có phải là bị ngạt, bị nghẹn hay bị ép chết thì không còn quan trọng nữa.

 

Về điều này, ta chỉ muốn nói rằng ta đã rất biết ơn khi hắn không mang một rổ trứng gà đến để cho ta ấp.

 

Mặt người thị vệ đẹp trai đỏ bừng, đến nỗi ta chưa kịp nói gì để làm dịu không khí thì hắn đã chạy mất hút.

 

Ngay cả con gà xấu số kia cũng không để lại.

 

Tiếc thật, nếu để lại, ta còn có thể làm món gà hấp lá sen để ăn.

 

Dù sao chân muỗi cũng là thịt mà, đúng không?

 

Ta và Thúy Thúy nhìn theo bóng lưng của Trương Cố Dương xa dần, sau một hồi ta vỗ đùi.

 

“Thôi chết, ta quên mất không nói với hắn là lần sau mang kim chỉ và bông về cho ta.”

 

Ta không biết may vá, nhưng Thúy Thúy biết.

 

Thúy Thúy quả thực là một cung nữ thời cổ đại, sinh ra và lớn lên ở đây. 

 

Nàng ta liếc nhìn ta một cái, xách theo giỏ ngói, chạy sang cung điện bên cạnh để bàn với Cảnh Thăng về việc mở rộng vườn rau ở cung Minh Chỉ.

 

Ta luôn cảm thấy như nàng ta đang ám chỉ điều gì đó về ta, nhưng ta không có bằng chứng.

 

Tuy nhiên, từ khi Trương Cố Dương phát hiện ra cung Vân Hà, ít nhất vấn đề ăn uống của ta đã được giải quyết. 

 

Mỗi lần hắn tuần tra qua đây, đều mang theo cho ta một túi gạo nhỏ, và bây giờ ta còn dư gạo để làm rượu nữa.

 

Vào một ngày hè nóng bức, nấu một bát bánh nếp rượu ngọt, rồi để xuống giếng làm mát một lúc, đợi đến chiều mát mẻ lại lấy lên uống một bát, hương vị thật là tuyệt vời. 

 

Người khác ta không biết, nhưng kể từ khi Lệ Viễn thử một lần thì sau đó hắn đã cố tình tìm người đổi ca đêm để có cơ hội chạy đến đây uống một bát rượu.

 

Ban đầu hắn còn chào hỏi ta, sau đó chỉ chạy thẳng vào sân, nhìn xuống giếng, hôm nay kiếm cho ta một bát chè đậu xanh, ngày mai lại là một bát rượu gạo trứng. 

 

Vừa uống hắn vừa nói chuyện với Thúy Thúy.

 

Chậc, đừng tưởng ta không nhìn ra ý đồ của hắn.

 

Sau sự cố gà chết, có lẽ vì lòng tự trọng của Trương Cố Dương bị tổn thương, hắn đã mất hai tháng mới xuất hiện trở lại. 

 

Khi quay lại, hắn mang đến cho ta một bất ngờ lớn.

 

Hắn mang đến một con gà mái già.

 

Còn sống, biết kêu, và có thể đẻ trứng.

 

Chẳng biết hắn đã làm cách nào để mang nó vào, nhưng khi hắn đến, con gà trong tay vẫn đang vùng vẫy.

 

Ta tháo những tấm ván từ cái thang, và dựng một cái chuồng gà đơn giản trong sân sau cùng với Trương Cố Dương.

 

Bây giờ, mỗi khi nhìn vào con gà mái, ta cảm nhận như thể đang nhìn vào một chiếc máy đẻ trứng di động.

Hết Chương 7.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page