Chương 2:
12/09/2024
Chương 3:
12/09/2024
Chương 4:
12/09/2024
Chương 5:
12/09/2024
Chương 1:
12/09/2024
Chương 6:
13/09/2024
Chương 7:
13/09/2024
Chương 8:
13/09/2024
Chương 9:
13/09/2024
Chương 10:
13/09/2024
Chương 14:
14/09/2024
Chương 15:
14/09/2024
Chương 13:
14/09/2024
Chương 12:
14/09/2024
Chương 11:
14/09/2024
Chương 16:
15/09/2024
Chương 17:
15/09/2024
Chương 18:
15/09/2024
Chương 19:
15/09/2024
Chương 20:
15/09/2024
Chương 21:
16/09/2024
Chương 22:
16/09/2024
Chương 23:
16/09/2024
Chương 24:
16/09/2024
Chương 25:
16/09/2024
Chương 26:
16/09/2024
Chương 27:
16/09/2024
Theo dõi cô không chút che giấu, sao anh lại nghĩ rằng mình chưa bị phát hiện?
Thậm chí còn ra vẻ xa lạ và tự giới thiệu bản thân, nếu anh không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn đang coi cô là kẻ ngốc.
Trương Thanh Hạc không hiểu, nhưng cô quyết định giả vờ không phát hiện ra, không muốn làm anh tức giận.
Bây giờ cô chỉ mong Tại Dã nhanh chóng mang cô bé nhỏ nhắn bên cạnh mình đi.
“Nếu không có gì, tôi xin phép đi trước.” Trương Thanh Hạc bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tại Dã bị cô vợ trẻ tuổi gọi liên tiếp mấy tiếng “đàn anh” làm bối rối, đến mức quên mất mình đến đây để làm gì.
Vẫn là Thiên vội vàng, nhảy lên kêu lớn: “Đừng đi, đừng đi! Cha ơi, đừng để mẹ đi! Con muốn ở cùng mẹ!”
Pạch.
Cuốn sách bài tập toán của Trương Thanh Hạc rơi xuống đất.
Ngón tay cô khẽ run, cố gắng bình tĩnh nhặt lên, giả vờ như không nghe thấy tiếng gọi “mẹ” vang vọng.
“Tôi đi trước đây.” Trương Thanh Hạc bước nhanh, né qua Tại Dã.
Tại Dã: “Chờ đã.”
Trương Thanh Hạc không những không dừng lại mà còn bước nhanh hơn, gần như chạy, dáng vẻ nhanh nhẹn và linh hoạt, trong chớp mắt đã chạy xa.
Tại Dã gọi thêm vài tiếng cũng không thấy cô dừng lại, đành bước tới nhặt chiếc điện thoại mà Trương Thanh Hạc để quên dưới đất.
Anh chỉ muốn nhắc cô rằng cô đã quên điện thoại, sao cô lại chạy nhanh vậy.
“Cha ơi, mẹ ghét cha rồi.” Thiên đột nhiên nói.
Tại Dã dứt khoát phủ nhận: “Không thể nào!”
“Nhưng vừa rồi con ngồi bên cạnh mẹ rất lâu mà mẹ không đi, cha vừa tới mẹ liền rời đi!” Thiên vừa nói vừa gật đầu khẳng định kết luận của mình.
Tại Dã lộ vẻ nghi ngờ: “Sao cô ấy lại ghét cha? Cha có làm gì đâu.”
Anh cầm điện thoại lên, vô tình chạm vào màn hình, đột nhiên vang lên một đoạn kinh siêu thoát linh hồn.
Rồi đến bài tiếp theo, vẫn là kinh Phật siêu thoát, thậm chí còn là phiên bản điện tử rap của một vị đại sư nổi tiếng.
Sau nhiều năm ở bên phó tổng Trương, Tại Dã rất hiểu sở thích của cô, hoàn toàn không liên quan gì đến kinh Phật.
Nhìn cô con gái vẫn đang khăng khăng nói rằng mình bị phó tổng Trương ghét, đầu óc của Tại Dã, vốn bị rối loạn bởi việc xuyên không, cuối cùng cũng sáng tỏ.
Anh đột nhiên hiểu ra, tay đặt lên trán.
“Thiên, con từng nói mẹ cũng có thể nhìn thấy con và chạm vào con, giống như cha, đúng không?”
“Đúng ạ, nhưng bây giờ mẹ không thấy con nữa.”
“Có khả năng nào mẹ nhìn thấy con rồi nhưng giả vờ như không thấy không?”
Tại Dã càng nghĩ càng thấy có lý.
Phó tổng Trương rất giỏi giả vờ, ngay từ khi mới đi làm, cô đã diễn như một cỗ máy làm việc vô tình, Tại Dã không bao giờ nhận ra cô đang nói dối vì cô nói dối cũng rất thật.
Anh từng nghĩ rằng phải đến khi trưởng thành và trải qua nhiều năm trong môi trường làm việc thì phó tổng Trương mới trở nên như vậy, không ngờ rằng cô đã có khả năng kiểm soát cảm xúc và biểu cảm xuất sắc từ khi còn học cấp ba.
“Tại sao mẹ lại giả vờ không nhìn thấy con?” Thiên nghiêng đầu thắc mắc.
Tại Dã dùng hai tay xoa đầu đứa con gái xui xẻo, xoa đến mức cô bé lắc lư, rồi vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Mẹ con có thể nghĩ con là ma đấy.”
“Cô ấy không ghét con, mà là sợ con.” Tại Dã nói.
“Không thể nào!” Thiên kiên quyết phản đối.
Nói xong, cô bé định chạy đi, muốn đến gặp mẹ để hỏi rõ.
Dù sao thì ở nhà, cô bé luôn được yêu thương, là đứa con mà mẹ cưng nhất, địa vị trong gia đình cao hơn cha không biết bao nhiêu lần. Cha chỉ nhận được một cái tên gọi là “Tại Dã,” còn cô bé luôn được gọi là “Bảo Bối”!
Tại Dã nắm lấy cổ áo cô bé và kéo lại: “Không được, con chạy tới sẽ làm mẹ sợ thêm…”
Anh đột nhiên dừng lại.
Thực ra, anh chưa bao giờ thấy phó tổng Trương sợ điều gì, ngay cả khi chứng kiến cảnh Thiên biến mất trước mắt, cô cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình và còn giúp anh thoát khỏi cảm giác tự trách và đau buồn.
Vậy nên, có thật là phó tổng Trương vừa sợ hãi không? Có thật là cô vừa bỏ chạy trong hoảng loạn không?
Nghĩ đến đây, Tại Dã cảm thấy khó kiềm chế được bản thân.
Một người vợ trẻ bỏ chạy trong hoảng loạn.
Anh ngồi xổm trước mặt Thiên: “Con đi tìm mẹ, trả lại điện thoại cho mẹ.”
Anh chỉ vào chiếc điện thoại nhỏ treo trên cổ cô bé và nói: “Con đến chỗ mẹ, quay lại một đoạn video mẹ đang học rồi gửi cho cha, được không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận