Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Anh Dã, tôi còn hai chai sữa chua nữa đây, đều cho cậu!” Tiêu Địch hào phóng đưa sữa chua cho anh, thầm nghĩ vài ngày trước có người còn nói anh Dã kiêu ngạo, một người thích uống sữa chua làm sao có thể kiêu ngạo, anh Dã của chúng ta chỉ là hơi hướng nội thôi! Thật ra bên trong anh rất trẻ con mà!

 

Tại Dã định từ chối, nhưng Thiên đã ôm hai chai sữa chua lên rồi.

 

Tại Dã: “… Cảm ơn. Sữa chua này cậu mua ở đâu thế?”

 

Không cần nói, từ hôm nay, cả lớp đều biết anh thích uống sữa chua White Rabbit.

 

 

Lớp 11-3, bạn cùng bàn của Trương Thanh Hạc là Tiệp Mỹ đóng lại cuốn tiểu thuyết tình cảm đang đọc dở, nhìn sang bên cạnh.

 

Bạn cùng bàn Trương Thanh Hạc, là một học sinh giỏi, thường xuyên đứng nhất lớp và luôn nằm trong top ba của khối. 

 

Mỗi ngày, những gì giáo viên dạy Tiệp Mỹ đều không hiểu, vậy mà Trương Thanh Hạc vẫn có thời gian làm bài tập ngoài, nghe nói cô còn thường xuyên làm xong bài tập mà anh trai giao cho nữa.

 

Hôm nay hiếm khi không thấy bạn cùng bàn đang vùi đầu vào học, mà đang lật giở một cuốn sách bên ngoài, Tiệp Mỹ tò mò ghé qua hỏi: “Hạc Hạc, cậu đang đọc gì đấy? Tiểu thuyết à?”

 

Nhìn vào, chỉ thấy toàn chữ đen dày đặc, phông chữ và cách trình bày làm cô chóng mặt, Tiệp Mỹ không cần nhìn kỹ cũng biết chắc chắn không phải tiểu thuyết.

 

Nhìn vào bìa sách, bìa đỏ đơn giản, mấy chữ lớn “Nguyên Lý Triết Học Mác” khiến Tiệp Mỹ cảm thấy bối rối.

 

“Hạc Hạc, tại sao cậu lại đọc thứ này vậy?”

 

Trương Thanh Hạc không ngẩng đầu, nét mặt nghiêm túc: “Đọc cho cảm giác an toàn.”

 

Tiệp Mỹ: Không hiểu.

 

Thái độ của Tiệp Mỹ đối với các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như cách cô ta đối diện với việc học, không hiểu thì bỏ qua, khi nào cần hiểu tự khắc sẽ hiểu thôi.

 

“Hạc Hạc, chúng ta đi vệ sinh nào!” Cô ta đề nghị.

 

Cùng nhau đi vệ sinh là một hoạt động lâu đời trong giờ giải lao, Trương Thanh Hạc cũng không thể thoát được.

 

“Đi thôi.” Cô đóng cuốn sách lại, cùng Tiệp Mỹ ra ngoài.

 

Tiệp Mỹ nhìn vào tay cô, im lặng một lúc rồi hỏi: “Tại sao đi vệ sinh mà cậu cũng mang theo cuốn sách này?”

 

Trương Thanh Hạc đáp: “Để tự vệ.”

 

Tiệp Mỹ: Vẫn không hiểu.

 

Gần đây, bạn cùng bàn của mình  thật khó hiểu quá.

 

 

Sau khi đi vệ sinh về, Tiệp Mỹ đã quên luôn hành động kỳ lạ của Trương Thanh Hạc, vui vẻ nói về cuốn tiểu thuyết mình đang đọc.

 

“Đó là một câu chuyện tình yêu nơi công sở, nam chính là tổng tài của một công ty lớn, lạnh lùng và bá đạo, nữ chính là thư ký của anh ta. Hai người lén lút hẹn hò sau lưng đồng nghiệp, ngọt ngào lắm!”

 

Trương Thanh Hạc nghe xong đánh giá: “Làm sao có người lại muốn hẹn hò với sếp của mình, ở công ty đã bị bóc lột, về nhà còn phải nhìn thấy mặt sếp, buổi tối nằm ngủ không may thấy người bên cạnh là sếp, chắc chắn sẽ gặp ác mộng.”

 

Trương Thanh Hạc không hiểu, công việc là công việc, kết hôn là chuyện khác, hẹn hò với sếp của mình, chẳng phải là não có vấn đề sao.

 

Tiệp Mỹ nghe cô nói vậy cũng không giận, đã quen với sự thiếu lãng mạn của cô bạn.

 

“Thế cậu không thích truyện công sở, vậy cậu thích thể loại gì? Truyện học đường à? Đúng rồi, gần đây mình cũng đọc một cuốn về đại ca trường học, anh chàng lạnh lùng và kiêu ngạo đánh nhau vì nữ chính, chỉ cười với cô ấy thôi, ngọt lắm, mình toàn tưởng tượng anh Tại Dã lớp 12 vào nhân vật đó, hihi!”

 

Trương Thanh Hạc lập tức dựng tóc gáy, ngăn cản bạn cùng bàn nói tiếp, bám chặt lấy cuốn sách triết học của mình và nói: “Cậu kể tiếp về tổng tài và thư ký đi.”

 

 

Buổi học thể dục buổi chiều, ba lớp của khối 10, 11 và 12 học cùng nhau, sân trường chia làm ba phần, nhưng khi đến giờ hoạt động tự do, rất nhanh mọi người đã lẫn lộn với nhau.

 

Trương Thanh Hạc ngồi dưới bóng cây, cầm cuốn sách bài tập toán vẽ vời.

 

Thiên cũng theo cha đi học thể dục, nhưng cha đã bị các bạn mới kéo đi chơi bóng rổ, Thiên nhìn thấy mẹ ngồi một mình bên sân trường, liền quên luôn lời dặn của cha, chạy lon ton về phía Trương Thanh Hạc.

 

Trương Thanh Hạc phát hiện có người tiếp cận, bất ngờ nhìn thấy Thiên, tim cô thắt lại, khuôn mặt vốn đã không có máu giờ càng thêm trắng bệch.

 

Tuy nhiên, cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua Thiên một cách vô tình, rồi cúi xuống tiếp tục xem bài.

 

Chỉ là, cây bút trước đó vẽ nhanh chóng bây giờ lại chậm lại, khi Thiên tiến lại gần hơn, khoảng trống trên trang giấy bị cô chấm đến mười mấy chấm đen, nhưng cô vẫn không viết tiếp, như thể đang suy nghĩ cách giải bài.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page