Chương 2:
12/09/2024
Chương 3:
12/09/2024
Chương 4:
12/09/2024
Chương 5:
12/09/2024
Chương 1:
12/09/2024
Chương 6:
13/09/2024
Chương 7:
13/09/2024
Chương 8:
13/09/2024
Chương 9:
13/09/2024
Chương 10:
13/09/2024
Chương 14:
14/09/2024
Chương 15:
14/09/2024
Chương 13:
14/09/2024
Chương 12:
14/09/2024
Chương 11:
14/09/2024
Chương 16:
15/09/2024
Chương 17:
15/09/2024
Chương 18:
15/09/2024
Chương 19:
15/09/2024
Chương 20:
15/09/2024
Chương 21:
16/09/2024
Chương 22:
16/09/2024
Chương 23:
16/09/2024
Chương 24:
16/09/2024
Chương 25:
16/09/2024
Chương 26:
16/09/2024
Chương 27:
16/09/2024
Trong lúc bỏ nước và khăn giấy cùng những vật dụng cần thiết vào ba lô nhỏ của Thiên, Trương Thanh Hạc cũng nhắn tin cho Tại Dã, thông báo về việc mình sẽ đưa đứa bé đi chơi.
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một biểu tượng “OK”.
Trương Thanh Hạc từ trước đến giờ chưa từng đến công viên giải trí, khi đến nơi, nhìn thấy công viên chật kín người lớn và trẻ con, cô cảm thấy mình đã sai lầm.
Chọn ngày này để đi công viên giải trí, quả thật không phải là ý hay.
Nhưng Thiên đã rất phấn khích chạy vào đám đông, cô chỉ có thể liều mình cùng đứa trẻ.
Trương Thanh Hạc cảm thấy mình như đang dẫn dắt một con chó lớn đang hứng khởi nhảy nhót, kéo không giữ được, gọi cũng không quay đầu lại.
Ba tiếng sau, Trương Thanh Hạc kéo Thiên vẫn còn phấn khích ra khỏi công viên giải trí, ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ven đường, không muốn bước đi thêm chút nào nữa.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trương Thanh Hạc bắt máy, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Trương Thanh Hạc phải không? Bánh mà cô đã đặt đã được giao tới rồi, xin hỏi cô hiện đang ở đâu?”
Trương Thanh Hạc: “Tôi đã đặt bánh khi nào?”
Bên kia im lặng một lúc: “Được rồi, tôi thấy hai người rồi.”
Điện thoại vừa cúp không lâu, một chiếc xe máy dừng lại trước mặt.
Người mặc áo khoác vàng, đội mũ bảo hiểm màu vàng che kín mặt, từ trên xe lấy xuống bánh và hoa, tiến đến trước mặt Trương Thanh Hạc và Thiên.
“Cô Trương Thanh Hạc, bánh đây.”
Trương Thanh Hạc không nói lời nào, nhận lấy bánh. Cô lại nhận thêm một bó hoa tulip màu hồng.
“Đàn anh Tại Dã, hoa tặng Thiên sao anh không chọn loại khác?” Trương Thanh Hạc ngẩng đầu hỏi anh.
Người này chỉ biết mua loại hoa này, anh làm nghề bán sỉ tulip sao?
“Bánh là của con bé, hoa là tặng em.” Tại Dã nói: “Sinh nhật của con bé, em cũng vất vả rồi.”
Trương Thanh Hạc: “…”
Một câu trả lời không ngờ tới, khiến Trương Thanh Hạc chưa kịp phản ứng, Tại Dã đã khoe mẽ xong, phóng đi trên chiếc xe máy, cô thậm chí không kịp ngăn lại.
Nhìn bóng dáng dần biến mất, Trương Thanh Hạc khẽ siết tay lại, cảm thấy ngứa ngáy.
Chẳng phải đã nói chỉ ở lại một đêm thôi sao? Tại sao không đưa Thiên về ngay bây giờ mà lại tự bỏ đi!
Trương Thanh Hạc nghỉ ngơi đủ, chia bánh với Thiên, rồi mang cô bé cùng bó hoa về nhà.
“Ăn tối xong, để cha con đón về được không?”
“Không được, con còn muốn ngủ với mẹ.”
“Làm người không thể nuốt lời, đã nói chỉ một đêm.”
“Ừm↗ Ừm↘ không mà!”
Hai người vừa leo cầu thang, vừa trò chuyện đến cửa nhà, Trương Thanh Hạc chưa kịp tra chìa khóa vào, thì cửa đột ngột mở từ bên trong, lộ ra khuôn mặt của Trương Tây Hoàn.
“Về rồi, đi chơi đâu vậy?” Trương Tây Hoàn cười hỏi, chú ý đến bó hoa trên tay cô, vẻ mặt chợt khựng lại.
Ánh mắt rơi xuống phía dưới, lại khựng lại lần nữa.
Trương Thanh Hạc giật mình, nắm chặt tay Thiên.
Không sao, anh trai không nhìn thấy mà.
“Đi tiệm hoa mua hoa thôi.” Trương Thanh Hạc cúi đầu trả lời, bình thản thay giày trong ánh mắt nghi hoặc của anh trai, dẫn Thiên vào nhà.
Thiên lay lay tay cô: “Mẹ, mẹ.”
Trương Thanh Hạc bước nhanh vào trong nhà, đột ngột nghe thấy câu hỏi đầy thắc mắc từ phía sau: “Tiểu Hạc, đứa bé này là ai, tại sao nó gọi em là mẹ?”
Trương Thanh Hạc: “?!”
Trương Thanh Hạc không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, ánh mắt anh trai cô đang dừng lại trên người Thiên.
Anh ấy có thể nhìn thấy Thiên!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trương Thanh Hạc nhớ lại Tại Dã đã nói rằng chỉ có hai người họ có thể nhìn thấy Thiên, và lần trước rõ ràng anh trai cô không thể nhìn thấy cô bé.
Trương Tây Hoàn cũng muốn hỏi chuyện này là sao.
Anh trai biết em gái mình đang lén lút yêu đương với một cậu trai trẻ nào đó, cũng đoán rằng hôm nay cô ra ngoài là để hẹn hò, dù sao thì bó tulip trong tay cô rõ ràng không phải là thứ mà cô tự mua.
Nhưng em gái mình lại dẫn một đứa trẻ lạ mặt về nhà, thấy anh trai mà không nói gì, chỉ dẫn đứa bé vào nhà mà không giải thích.
Trương Tây Hoàn suýt nữa đã nghĩ đây là giai đoạn nổi loạn muộn màng của em gái, cố tình tránh mặt mình.
Còn chưa nghĩ ra nên hỏi thế nào, thì nghe đứa bé kia lại gọi em gái mình là mẹ.
Hai anh em nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy tình huống có chút rối rắm.
Còn Thiên thì kéo tay Trương Thanh Hạc, “nhỏ giọng” giải thích: “Mẹ, con vừa muốn nói với mẹ là cậu có thể nhìn thấy con rồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận