Cuộc Ly Hôn Điên Cuồng

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Anh ta đột ngột ôm chầm lấy tôi.

 

“Mộ Chi, anh biết em vẫn còn yêu anh. Em tìm Giang Hoài Tinh chẳng qua chỉ để chọc tức anh, muốn anh hối hận, muốn anh quan tâm em. Anh biết hai người không hề ở bên nhau.”

 

Tôi cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng vì sức quá yếu nên thất bại.

 

Tôi định mở miệng nói với anh ta rằng, ban đầu đúng là tôi lợi dụng Giang Hoài Tinh, nhưng bây giờ tôi đã thật sự động lòng rồi.

 

 Chưa kịp thốt ra, tôi đã thấy Giang Hoài Tinh đứng ở cửa.

 

Phó Nhất Hàng cũng nhìn thấy.

 

“Mộ Chi, anh biết em muốn gì. Em chờ đi, anh sẽ cho em một lời giải thích.”

 

 Anh ta lớn tiếng nói, thậm chí còn hôn lên má tôi một cái rồi vội vã rời đi.

 

Con m*ẹ nó, giờ bà phải giải thích thế nào đây. 

 

Ban đầu còn chưa kịp lừa cậu ấy vào tròng, thế này có khi lại bị nghĩ là mình là đồ lừa đảo mất.

 

Tôi luống cuống lau mặt, định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí.

 

“Giang Hoài, tôi…”

 

Dường như Giang Hoài Tinh không có ý định nghe tôi giải thích, cậu ấy xách đồ rồi thẳng thừng đi vào bếp.

 

Tôi thấp thỏm muốn đi theo, vừa định từ ghế sofa nhích qua xe lăn thì đã bị một cánh tay bế lên.

 

“Cô định ăn lại cỏ cũ à?”

 

Không phải.

 

Giang Hoài Tinh đặt tôi xuống xe lăn, sau đó cúi người lại gần. 

 

Gần đến mức hơi thở của cậu ấy phả vào mặt tôi.

 

Tôi chưa từng nhìn cậu ấy ở gần như vậy bao giờ. 

 

Hình như trông cậu ấy còn đẹp trai hơn, lông mi rất dài, da mặt sao mà mịn thế, chẳng thấy lỗ chân lông nào…

 

Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào khuôn mặt cậu ấy, hoàn toàn không nhận ra bàn tay của cậu ấy đang chậm rãi tháo từng nút áo sơ mi một cách điềm nhiên.

 

9

 

Bàn tay tôi bất ngờ bị nắm lấy, rồi chạm vào một khối cơ bắp rắn chắc.

 

Tầm mắt tôi lướt xuống… cơ bụng săn chắc, đường nhân ngư gợi cảm. 

 

Tôi nuốt nước miếng.

 

Dường như Giang Hoài Tinh không nhận ra lúc này tôi muốn hét lên đến nhường nào, cậu ấy còn ghé sát bên tai tôi, hơi thở phả nhẹ.

 

 “Chị à, như thế này thì chị sẽ chọn tôi chứ?”

 

Quyến rũ, đây chắc chắn là đang dùng mỹ nam kế để quyến rũ tôi.

 

Lúc này tôi cũng hiểu ra cậu ấy đã hiểu nhầm. 

 

Thì ra đàn ông cạnh tranh với nhau còn căng thẳng hơn cả phụ nữ. 

 

Cuối cùng tôi cũng nhận ra vì sao những người khác lại chẳng thể kháng cự.

 

Tôi cũng không kháng cự được, mà lại còn thích nữa.

 

Sau đó, tôi vẫn giải thích tình hình lúc đó cho cậu ấy nghe. Nhưng vẫn cố ý trêu chọc thêm một câu:

 

“Gọi chị thêm lần nữa xem nào.”

 

Giang Hoài Tinh nghe xong, mím môi không nói, sống ch*ết không chịu mở miệng.

 

Hôm đó tôi chẳng để câu nói của Phó Nhất Hàng trong lòng. 

 

Nhưng không ngờ Mạnh Gia Huệ lại tìm đến tận cửa.

 

“Lâm Mộ Chi, tôi không ngờ cô cũng lợi hại thật đấy. Lúc thì giả vờ yếu đuối, sâu sắc, lúc lại làm ra vẻ thương tích, bất lực.”

 

“Nếu đã không nỡ rời xa Phó Nhất Hàng, thì sao trước đây còn đồng ý ly hôn? Ly hôn xong lại làm đủ trò thế này.”

 

Từ lời nói của cô ta, tôi biết Phó Nhất Hàng không ngại gánh khoản nợ 5 triệu để chia tay với cô ta. 

 

Và cô ta tìm đến đây để trút giận.

 

“Mạnh tổng, cô còn nhớ tôi từng nói gì không? Nếu tình cảm giữa hai người không có vấn đề, thì chẳng ai chen chân vào được.”

 

“Một người đàn ông có thể dễ dàng ruồng bỏ người vợ đã chung sống 10 năm, cô nên cảm thấy may mắn vì đã sớm nhìn thấu hắn.”

 

Tôi rót cho cô ta một ly nước.

 

“Cô cũng đừng bực làm gì. Nghe tôi phân tích nhé. Giờ anh ta sẵn sàng trả tiền cho cô, tức là cô cũng chẳng mất gì. Người đàn ông này không có thì thôi, kiếm người khác. Trai trẻ không ngon hơn sao?”

 

“Sao phải lãng phí thời gian vào một gã đàn ông trung niên vừa béo vừa thô như vậy? Cô nhìn xem, cô chăm sóc bản thân tốt như thế, ra ngoài ai chẳng nghĩ cô mới 20. Theo tôi thấy…”

 

Cuối cùng, tôi thành công “đánh lạc hướng” Mạnh Gia Huệ. 

 

Nghe nói tôi đang quen một anh chàng trẻ tuổi, cô ta còn ngượng ngùng nhờ tôi chỉ cách làm sao để đạt được điều đó.

 

“Cô dạy tôi với. Tôi có thể trả học phí. Thực ra chuyện tình cảm của tôi chẳng mấy khi suôn sẻ.”

 

“Trước đây chỉ mải kiếm tiền, chẳng biết phải cư xử thế nào với đàn ông. Gặp Phó Nhất Hàng, tôi mới… nên mới chịu bỏ tiền để hai người ly hôn.”

 

“Trước đây tôi rất khinh thường mấy người như cô… nhưng giờ tôi muốn biết làm sao mà cô lại khiến anh ta ly hôn rồi vẫn còn vương vấn mãi thế.”

 

 

Sau này, tôi và Mạnh Gia Huệ trở thành bạn bè. 

 

Tất nhiên, tôi không dạy cô ta cách “kiểm soát” đàn ông, mà chỉ giúp cô ta sửa lại quan niệm sai lầm về tình yêu.

 

Sau khi Mạnh Gia Huệ đồng ý chia tay, Phó Nhất Hàng gọi điện cho tôi ngay lập tức.

 

Lúc đó, Giang Hoài Tinh đang lái xe đưa tôi về nhà mẹ để đón con gái.

 

“Mộ Chi, hôm nay anh đi cùng em đón con nhé.”

 

Một bàn tay thon dài rút điện thoại khỏi tay tôi, bật loa ngoài.

 

“Không cần làm phiền anh chồng cũ đâu, chúng tôi đang trên đường đi đón con rồi.”

 

“Cậu… Giang Hoài Tinh, cậu…”

 

Điện thoại bị ngắt, sau đó tắt luôn.

 

“Lái xe mà gọi điện thoại sẽ không an toàn.”

 

Nhìn bàn tay bị cậu ấy nắm chặt, tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ lái xe một tay lại an toàn hơn sao?

 

Vừa gõ cửa, chưa kịp giới thiệu, thái độ của mẹ tôi khiến tôi ngỡ ngàng.

 

“Hoài Tinh, sao con lại đến đây, đến thăm dì à? Lần nào tới cũng mang nhiều đồ thế này, dì đã bảo cứ xem đây như nhà mình mà…”

 

Mẹ tôi kéo Giang Hoài Tinh vào nhà, để lại tôi đứng ngơ ngác ngoài cửa.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

May mắn thay, con gái tôi vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện, nó chạy ào vào lòng tôi.

 

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Sao mẹ không vào nhà thế?”

 

Sau này tôi mới biết, Giang Hoài Tinh là hàng xóm của nhà bà ngoại tôi, lúc nhỏ chúng tôi từng chơi cùng nhau.

 

Nhưng hồi đó chỉ gọi tên ở nhà, nên tôi chỉ nhớ năm 16 tuổi từng vớt một cậu bé tên là “Cẩu Đản” từ dưới ao lên.

 

 

Tôi nghĩ, sau khi xác định quan hệ với Giang Hoài Tinh, Phó Nhất Hàng sẽ hiểu ra.

 

Nhưng không ngờ, anh ta vẫn không chịu từ bỏ, liên tục tìm cách phá hoại chúng tôi.

 

Cuối cùng, vào ngày tôi và Giang Hoài Tinh tổ chức đám cưới, anh ta khóc không thành tiếng.

 

“Mộ Chi, anh hy vọng em hạnh phúc, nhưng anh cũng sẽ luôn đợi em.”

 

Giang Hoài Tinh vỗ vai anh ta, sau đó nháy mắt với tôi.

 

“Thôi nào, anh à, ngồi bàn trẻ con mà cũng say được sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu.”

 

(Hết)

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page