Cuộc Ly Hôn Điên Cuồng

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Hả?”

 

Tôi chợt bừng tỉnh, vội sửa lời:

 

“À, tôi nói bát mì này… tôi có thể ăn không? Một người đẹp trai như cậu nấu ra món này, chắc ăn xong nhiều cô gái sẽ ghen tị lắm.”

 

“Ha ha… Mà này, tại sao cậu lại cởi áo vậy?”

 

Bị tôi hỏi, tai cậu ấy đỏ bừng lên, ngón tay dài cũng xoắn chặt vào nhau.

 

Tôi có hỏi nhầm câu không nhỉ? Lập tức tìm cách chữa cháy:

 

“Chắc là trong lúc nấu bếp bị bẩn đúng không? Bếp nhà tôi đúng là hơi khó thao tác, để tôi tìm cho cậu cái áo phông rộng mà mặc.”

 

“Không phải.”

 

“Hả?”

 

Khi tôi còn đang thắc mắc, cậu ấy đã quay người ra ngoài. 

 

Lát sau quay lại, cậu ấy đã mặc lại đồ trước đó, tạp dề cũng cởi ra.

 

Thật tiếc, cái đẹp luôn trôi qua nhanh như thế, đáng lẽ tôi không nên hỏi nhiều làm gì.

 

Tôi cứ nghĩ sau chuyện hôm qua, chắc Phó Nhất Hàng sẽ không đến tìm tôi nữa.

 

Không ngờ sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy đã thấy anh ta đang loay hoay trong bếp.

 

8

 

Anh ta đeo chiếc tạp dề hôm qua, phải thừa nhận là có những thứ đẹp hay không còn tùy thuộc vào người mặc.

 

“Sao ngẩn ra vậy? Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng.”

 

Vừa nói, anh ta đã định lại gần bế tôi, nhưng tôi nhanh tay lôi từ góc cửa ra một chiếc xe lăn.

 

Phó Nhất Hàng xoa xoa tay, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

 

“Đây chẳng phải chiếc xe lăn mà em dùng hồi cuối thai kỳ sao? Không ngờ vẫn còn giữ.”

 

“Có cái này đúng là tiện hơn. Anh đã làm bánh bao nhân thịt bò mà em thích, còn ép cả sữa đậu đỏ cho em…”

 

“Anh đến đây làm gì?”

 

“Em không tiện đi lại, anh đến chăm sóc em. Chuyện hôm qua là anh hiểu lầm, anh xin lỗi, anh không nên nói những lời đó.”

 

Từ những lời anh ta nói, tôi mới biết tối qua anh ta đợi dưới lầu đến tận 12 giờ, thấy Giang Hoài Tinh rời đi mới chịu về.

 

“Cậu ta không ở lại qua đêm, những lời anh nói hôm qua chắc chỉ để chọc tức anh thôi.”

 

Tôi thật sự hết cách với anh ta.

 

“Anh bị điên à? Hay là bệnh gì? Tôi với anh ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh?”

 

“Mau đi đi, lát nữa Mạnh Gia Huệ mà biết lại đến đây làm loạn, tôi không muốn bị người ta chỉ vào mặt mà chửi đâu.”

 

Phó Nhất Hàng vừa định nói gì đó, thì tiếng chìa khóa xoay vang lên từ cửa chính.

 

Giang Hoài Tinh xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào, không khí lập tức căng thẳng.

 

“Sao cậu ta lại có chìa khóa?”

 

“Chồng cũ, tại sao anh lại đến nữa vậy?”

 

Cuối cùng, Phó Nhất Hàng không chịu nổi cảnh tôi và Giang Hoài Tinh vui vẻ đút thức ăn cho nhau ở bàn ăn, nên đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi.

 

Thế nhưng hôm sau anh ta lại đến, cứ thế lặp lại suốt nửa tháng.

 

Một tối nọ, khi anh ta đang giúp tôi rửa chân, tôi rốt cuộc cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng:

 

“Phó Nhất Hàng, gần đây ngày nào anh cũng chạy đến đây, không sợ Mạnh Gia Huệ biết sao?”

 

“Cô ấy đi công tác rồi.”

 

“Nên anh mới chạy đến chỗ vợ cũ tìm sự an ủi à?”

 

Phó Nhất Hàng khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn xoa bóp cơ bắp chân của tôi.

 

“Đừng nói linh tinh. Anh tới là để chăm sóc em. Em bị thương ở chân, ở một mình anh không yên tâm.”

 

Bây giờ thì lo lắng, trước đây thì ở đâu?

 

Khi tôi từng đau khổ đến mức phát điên, anh ta lại chỉ cười nhạt.

 

 Giờ khi tôi bình tĩnh như nước, anh ta lại trân trọng như báu vật trong tay.

 

Thấy tôi im lặng, anh ta không nhịn được lên tiếng:

 

“Mộ Chi, anh nói anh hối hận rồi, em có tin không?”

 

Tôi tin. Nhưng tin thì có ích gì?

 

Phó Nhất Hàng quỳ xuống trước mặt tôi, cúi gục đầu lau khô những giọt nước còn sót trên tay.

 

“Trước đây, anh cảm thấy chán nản và mệt mỏi với cuộc hôn nhân nhạt nhẽo của chúng ta.”

 

“Gặp cô ấy, anh cứ nghĩ mình đã tìm lại được tình yêu. Lén lút qua lại với cô ấy làm anh thấy phấn khích và thoải mái.”

 

“Nhưng giờ anh mới nhận ra đó chỉ là cảm giác hồi hộp và kích thích của việc phá vỡ quy tắc.”

 

“Sau khi em rời đi, những khuyết điểm giữa anh và cô ấy dần bộc lộ. Cô ấy mạnh mẽ, thực tế, kiểm soát quá mức. Còn anh thì tự ti, không có tiền, lại mắc bệnh sĩ diện đàn ông.”

 

“Tất cả những điều đó trở thành vũ khí để bọn anh công kích lẫn nhau. Anh đã vô số lần nhớ về quá khứ của chúng ta…”

 

Khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe.

 

Nói thật, khoảnh khắc này tôi đã chờ rất lâu. 

 

Ở kiếp trước, dù có chờ đến ch*ết, tôi cũng không thấy anh ta hối hận.

 

Nhưng khi thực sự đối mặt, tôi lại thấy nhạt nhẽo, cái cảm giác lãng phí cả một đời tái sinh để tiếp tục dây dưa với anh ta thật vô nghĩa.

 

“Phó Nhất Hàng, bây giờ nói những điều này đã không còn ý nghĩa nữa.”

 

“Trước đây anh đã tự chọn, là người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Tôi cũng sẽ có cuộc sống mới. Anh…”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page