2
Vô số đêm, khi nhìn anh ta ngủ say, tôi cảm thấy nghẹt thở.
Tôi điên cuồng đánh thức anh ta, gào thét chất vấn:
“Em đã ở bên anh mười năm, cổ không có dây chuyền, tay không có nhẫn kim cương, vậy mà anh lại dành những thứ đó cho người khác, tại sao chứ?”
“Anh từng nói sẽ yêu em mãi mãi, tại sao lại thay đổi?”
“Em không ngủ được, tại sao anh lại có thể ngủ ngon? Tại sao người chà đạp lên tình cảm chân thành lại có thể an yên như vậy?”
“Tại sao tình cảm mười năm của chúng ta lại không bằng một tháng mới mẻ?”
Khi đó, tôi sụp đổ, thảm hại, nhưng trong mắt anh ta, đó là sự chán ghét, khinh thường.
Những gì tôi nhận được luôn là “Em bị điên à?”, “Em có thể đừng điên nữa được không?”, “Em hoàn toàn không hiểu anh!”
Vì vậy, kiếp trước tôi chưa từng nghe ba chữ “Anh xin lỗi”, còn bây giờ nghe được lại chỉ khiến tôi thầm cười nhạt.
Liệu việc đối xử tử tế có khó đến vậy không? Tại sao phải đợi đến khi phạm sai lầm mới nói lời xin lỗi?
Thấy tôi cúi đầu im lặng, Phó Nhất Hàng tỏ ra căng thẳng:
“Em đã làm rất tốt, lỗi là ở anh. Nếu em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, muốn mắng hay đánh anh cũng được.”
Tôi mím môi, lắc đầu, nước mắt tuôn rơi trước khi kịp nói.
Tôi dùng ngón giữa lau nước mắt về phía thái dương, nếu không nhầm thì trên mạng nói rằng làm vậy sẽ thể hiện được sự quật cường và nhẫn nhịn.
“Nếu em không hỏi, không nghe, coi như không biết gì, không có gì xảy ra thì có được không?”
Quả nhiên, Phó Nhất Hàng tỏ ra đau lòng, anh ta tự tát hai cái, rồi nắm lấy tay tôi:
“Mộ Chi, anh biết giờ nói gì cũng vô ích, nhưng anh không kiểm soát được tình cảm của mình.”
“Anh không còn yêu em nữa, anh không thể lừa dối em, cũng không thể lừa dối chính mình.”
“Cô ấy không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân người khác, anh cũng không muốn cô ấy bị người đời chỉ trỏ.”
“Anh và cô ấy thật lòng yêu nhau, mà hôn nhân không có tình yêu thì em cũng không hạnh phúc, vì vậy…”
Ý của Phó Nhất Hàng là muốn ly hôn, muốn tôi nhường chỗ.
Rõ ràng đã làm chuyện đê hèn, nhưng lại nói một cách cao thượng, như thể tình yêu của họ đáng được đặt lên trên hôn nhân.
Tôi ngắt lời anh ta, nghẹn ngào hỏi:
“Em có thể gặp cô ấy không?”
Vài ngày sau, tôi lại gặp Mạnh Gia Huệ trong phòng riêng của quán cà phê quen thuộc.
Cô ta trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng, toát lên khí chất thanh lịch của một nữ cường nhân.
Ngược lại, dù tôi đã cố gắng chải chuốt, nhưng vẫn có phần nhạt nhòa hơn.
Tuy nhiên, khi Phó Nhất Hàng thấy tôi, anh ta hơi sững sờ, vì tôi đang mặc chiếc váy anh ta tặng khi cầu hôn.
Có những chuyện không cần nhắc lại, chỉ cần xuất hiện thoáng qua cũng đủ gợi lên ký ức đẹp.
“Mộ Chi, em…”
Tôi khẽ nhếch môi, cúi đầu, ngập ngừng nói:
“Những năm qua, vì bận rộn với con cái, em ít khi đi mua sắm. Hôm nay cố gắng ăn diện, sợ bị lu mờ, nhưng không ngờ vẫn thua kém.”
“Cô Mạnh, cô trẻ trung và xinh đẹp hơn tôi tưởng.”
Có lẽ Mạnh Gia Huệ không ngờ tôi lại nói vậy, vì chẳng người vợ nào lại tỏ ra thân thiện với kẻ thứ ba.
Cô ta ngạc nhiên hỏi:
“Cô không trách tôi sao?”
Tôi cười bất lực:
“Nếu hôn nhân của chúng tôi không có vấn đề, thì chẳng ai có thể xen vào.”
“Nhưng tôi vẫn muốn cố gắng, tôi không muốn ly hôn, nên cô Mạnh có thể rút lui không?”
Nghe tôi nói xong, ánh mắt Mạnh Gia Huệ đầy khinh miệt:
“Tôi tưởng cô chủ động hẹn gặp để khẳng định chủ quyền, không ngờ lại dùng chiêu lùi một bước tiến hai bước. Cô Mộ, cô còn non lắm.”
“Tôi… không, tôi chỉ muốn giữ chồng, tin rằng anh ấy chỉ lạc đường, chúng tôi vẫn có nhiều kỷ niệm đẹp…”
Phó Nhất Hàng thấy mắt tôi đỏ hoe, cũng nhíu mày:
“Gia Huệ, Mộ Chi không phải người như vậy…”
Thấy chưa, phụ nữ có nhìn thấu nhau cũng không quan trọng, quan trọng là đàn ông có tin hay không.
3
Mạnh Gia Huệ lập tức ngắt lời tôi và Phó Nhất Hàng:
“2 triệu, đồng ý ly hôn thì đây là khoản bồi thường cho cô. Cô Mộ, tôi không thích vòng vo.”
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cô ta.
Trong lòng nghĩ sao lại giảm giá thế này, trước đây rõ ràng nói là 3 triệu.
Không được, phải tranh thủ thêm chút nữa. Tôi tỏ ra như bị xúc phạm, đau khổ nói:
“Không phải vấn đề tiền bạc, chúng tôi còn có con, bé mới 5 tuổi. Tôi hy vọng cho con một gia đình trọn vẹn, con cần sự chăm sóc của cha.”
“Nhất Hàng, anh cũng không muốn con lớn lên trong gia đình đơn thân, đúng không?”
“Thêm 2 triệu nữa, coi như phí nuôi dưỡng cho con. Cô nên hiểu rằng số tiền này có thể cung cấp cho con nền giáo dục mà hiện tại bé không được hưởng.”
“Là muốn một tình cha có cũng được, không có cũng không sao, hay muốn nâng cao chất lượng giáo dục cho con? Cô Mộ thông minh như vậy, chắc biết nên chọn thế nào.”
Tôi cố nhịn để không nuốt nước bọt, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Có nên tiếp tục kéo dài không? Còn khả năng tăng thêm không?
You cannot copy content of this page
Bình luận